catsrope
Member
Em kể trước:
Hồi nhỏ em mê đá bóng lắm, hay tụ tập bọn trong xóm chia đội ra đá. Mà hồi nhỏ ở quê thiếu điều kiện, đá thì chỉ ở sân trường học (hay bị đuổi vì k cho đb ở trường) hay sân xi măng của nhà nào có sân rộng. Thèm lắm sân cát thôi mà k có. Mê đá bóng lắm. Cứ trưa trưa k ngủ là vọt đi đá bóng riết đen thui. Đợt đó trường tiểu học tuyển học sinh đi đá giải huyện. Em đăng kí ngay. Hôm chọn lọc thì ông thầy chia 2 đội. 1 đội toàn mấy thằng bạn cao to hay đá bóng chung với em (tụi này chắc chắn dc tuyển rồi vì nó từng đi 1 lần rồi, em cũng từng dc chọn nhưng đợt đó ngay dịch cúm H1N1 nên nhà k cho đi), 1 đội thì gồm em và phần còn lại. Rốt cuộc 1 mình em gánh cả đội hòa được với đội kia. Dc thầy tuyển đi ngay. Mấy đứa còn hay gọi em là "kèo trái Messi" vì em thuận chân trái nữa. Đá cũng ổn ở xóm thôi chứ qui mô lớn hơn thì chưa tới. Lên cấp 2 vẫn còn mê. Mấy thím nghĩ thử, em học buổi chiều 12h bắt đầu vô học mà 11h30 em vào trường, xách theo trái banh để đá 30p là biết em ghiền cỡ nào rồi, vào học mồ hôi chảy ướt áo nhưng vẫn vui (học tập vẫn đứng nhất lớp 3 năm 6 7 8. Láo làm con chó ăn cứt luôn).
Nhưng rồi đợt đó năm lớp 8, bắt đầu có liên minh huyền thoại. Em bắt đầu chơi nhiều hơn ít đá lại rồi từ từ bị cận cmnl. Đợt đó năm lớp 9, mấy tháng chưa ra sân, mắt lại cận nhưng chưa biết. Đá trận đó em bị chửi muốn khóc luôn, vì một phần thiếu cảm giác, một phần vì k thấy đường nên k biết ai là bồ. Sau hôm đó em ám ảnh rồi bỏ đá bóng 3 năm cấp 3. Lên đại học có đá lại nhưng đa số tấu hề vì tăng cân chạy mệt với chân cẳng cứng đờ k còn dẻo như xưa. Thọt với ngta quá. Nên cũng dần dần bỏ luôn.
Thật sự nghĩ lại thấy tiếc quá. Nó đúng là đam mê của mình nhưng mình lại từ bỏ để rồi bây giờ đ có đam mê mẹ gì luôn. Khi sân cỏ nhân tạo về tới xóm rồi thì mình lại bắt đầu từ bỏ điều mình đã mong đợi từ lâu. Nếu ngày đó k như thế thì bây giờ cuộc sống mình màu mè hơn rồi.
Thêm 1 cái tiếc nuối khác nữa. Là nếu mấy năm trước người thân của em làm ăn chịu suy nghĩ tính toán hơn thì đã k bể nợ kéo theo cuộc sống gia đình em trở nên thiếu thốn k được như xưa. Nhưng lúc đó còn nhỏ k biết gì cũng k có tiếng nói nên đầy chịu.
Còn mấy thím thì sao???
Gửi bằng vozFApp
Hồi nhỏ em mê đá bóng lắm, hay tụ tập bọn trong xóm chia đội ra đá. Mà hồi nhỏ ở quê thiếu điều kiện, đá thì chỉ ở sân trường học (hay bị đuổi vì k cho đb ở trường) hay sân xi măng của nhà nào có sân rộng. Thèm lắm sân cát thôi mà k có. Mê đá bóng lắm. Cứ trưa trưa k ngủ là vọt đi đá bóng riết đen thui. Đợt đó trường tiểu học tuyển học sinh đi đá giải huyện. Em đăng kí ngay. Hôm chọn lọc thì ông thầy chia 2 đội. 1 đội toàn mấy thằng bạn cao to hay đá bóng chung với em (tụi này chắc chắn dc tuyển rồi vì nó từng đi 1 lần rồi, em cũng từng dc chọn nhưng đợt đó ngay dịch cúm H1N1 nên nhà k cho đi), 1 đội thì gồm em và phần còn lại. Rốt cuộc 1 mình em gánh cả đội hòa được với đội kia. Dc thầy tuyển đi ngay. Mấy đứa còn hay gọi em là "kèo trái Messi" vì em thuận chân trái nữa. Đá cũng ổn ở xóm thôi chứ qui mô lớn hơn thì chưa tới. Lên cấp 2 vẫn còn mê. Mấy thím nghĩ thử, em học buổi chiều 12h bắt đầu vô học mà 11h30 em vào trường, xách theo trái banh để đá 30p là biết em ghiền cỡ nào rồi, vào học mồ hôi chảy ướt áo nhưng vẫn vui (học tập vẫn đứng nhất lớp 3 năm 6 7 8. Láo làm con chó ăn cứt luôn).
Nhưng rồi đợt đó năm lớp 8, bắt đầu có liên minh huyền thoại. Em bắt đầu chơi nhiều hơn ít đá lại rồi từ từ bị cận cmnl. Đợt đó năm lớp 9, mấy tháng chưa ra sân, mắt lại cận nhưng chưa biết. Đá trận đó em bị chửi muốn khóc luôn, vì một phần thiếu cảm giác, một phần vì k thấy đường nên k biết ai là bồ. Sau hôm đó em ám ảnh rồi bỏ đá bóng 3 năm cấp 3. Lên đại học có đá lại nhưng đa số tấu hề vì tăng cân chạy mệt với chân cẳng cứng đờ k còn dẻo như xưa. Thọt với ngta quá. Nên cũng dần dần bỏ luôn.
Thật sự nghĩ lại thấy tiếc quá. Nó đúng là đam mê của mình nhưng mình lại từ bỏ để rồi bây giờ đ có đam mê mẹ gì luôn. Khi sân cỏ nhân tạo về tới xóm rồi thì mình lại bắt đầu từ bỏ điều mình đã mong đợi từ lâu. Nếu ngày đó k như thế thì bây giờ cuộc sống mình màu mè hơn rồi.
Thêm 1 cái tiếc nuối khác nữa. Là nếu mấy năm trước người thân của em làm ăn chịu suy nghĩ tính toán hơn thì đã k bể nợ kéo theo cuộc sống gia đình em trở nên thiếu thốn k được như xưa. Nhưng lúc đó còn nhỏ k biết gì cũng k có tiếng nói nên đầy chịu.
Còn mấy thím thì sao???
Gửi bằng vozFApp