E lập thớt dành để chia sẻ, dãi bày những khúc mắc khó nói trong nhà mà không ai hiểu cho mình
Giá như sống được cho mỗi bản thân thì sướng quá, mà sắp đặt cuộc đời mất rồi.
Em thì khổ tâm nhất 2 ông bà, chứ bản thân em nghèo hèn thế nào cũng nuốt được. Mà đây bố mẹ e cán bộ về hưu, có sức khỏe + lương hưu lại cao, nhưng chả có đam mê gì, cứ kiểu sống chết bám con đến cùng, có điều lại chấp nhặt + nói nhiều + khó tính + tranh luận cứ phải nhất + thích kiểu cách kẻ cả, tiền thì 2 cụ ko thiếu, mà em vay mượn vài đồng hạch lên hạch xuống, vay làm ăn mà lỗ thì xác định hành đến u đầu, trót dại cầm nhầm tiền 2 cụ khéo em ĐỨT TAY thôi.
Đợt tết rồi, em về sớm đỡ đần 2 ông bà, thậm chí méo có tiền xách cật máu ra mua đồ bồi bổ 2 cụ sau covid, rồi cứ chạm tay sửa sang làm gì cũng bới, cũng chê, tối vừa nằm nghỉ cũng vác lên chê công việc e, hành em quá, chịu ko nổi làm em điên lên cãi vài lần. Có lần em góp ý bố mẹ thừa thời gian + sức khỏe thì đi tăm chọn đất + kinh doanh nhỏ kiếm việc vui nhà mà mẹ thì bảo chả thích làm gì, chỉ ăn với ngủ, bố thì bảo mệnh rồi. Giờ cứ thấy con cái là trảm + bắt lỗi.
Về quê tết, ăn ít thì chê nấu không ngon, ăn nhiều thì giờ tăng mẹ 3 kí, mà thấy hói cả tóc vì trầm cảm rùi
Giờ trừ khi phải tự làm sếp + lính đông + lương to thì cuộc đời nhẹ gánh cha mẹ, chứ đòi hỏi, ao ước con thế này, con thế nọ, làm ko nổi rồi cứ thế phang,