Thầy em từng dạy "Lamborghini chỉ có 2 chỗ còn xe bus thì 40 chỗ". Câu này không có ý hạ thấp người đi xe bus, mà ý của nó là "bác muốn cuộc sống khá hơn thì phải chấp nhận sự cô độc".
Hiện tại cuộc sống của bác đã khá hơn, nhưng cái tâm của bác chưa chấp nhận sự cô độc kèm theo nó.
Nếu bác may mắn được sinh ra trong gia đình giàu có, bố mẹ, nội ngoại, cô dì chú bác, anh chị em từ ruột đến họ, đều sống khá giả và coi trọng việc tu dưỡng đạo đức (nói ngắn gọn là "Sang"), thì việc được sống trong cộng đồng đó là điều cực kì may mắn.
Tuy nhiên, nếu kinh tế của bác khá lên nhưng bác không thay đổi hoàn cảnh, hoặc không thể thay đổi hoàn cảnh, thì ắt sẽ có người kéo bác xuống.
Cha mẹ là người mình không đổi được, nhưng họ còn sống được bao lâu nữa đâu? Mình có thể từ từ nói chuyện với họ.
Anh chị em ruột, họ hàng, nếu không "cùng tần số" thì phải cực kì giữ khoảng cách và xác định "cho đi". Nếu họ có chuyện, mình bắt buộc phải bỏ của cải của mình ra để giúp và đừng kì vọng gì họ có thể giúp lại mình. Đây coi như là chuyện mình làm thay bố mẹ mình, là báo hiếu cho bố mẹ, là đền ơn tổ tiên đã chiến đấu để cho mình mái nhà, mảnh đất mà sống, khi mình chưa kiếm ra tiền.
Bạn bè mà không có chí làm ăn, thì ít gặp nhau lại, tiến tới thôi luôn. "Thôi" đồng nghĩa với việc không gặp luôn trên mxh (xem xét bỏ fb, hoặc có dùng nhưng đừng đăng gì cả, chỉ cập nhật việc cưới hỏi, con cái, hiếu hỉ).
Cá nhân em thấy toàn bộ vấn đề của con người trong các mối quan hệ đều xuất phát từ việc không "kiệm". Không kiệm lời (nói nhiều), không kiệm giao du (chơi bời, gặp gỡ nhiều), không kiệm ăn uống, tình dục, ko kiệm "sự quan tâm" (chuyện nào cũng nghe, cũng bàn). Nếu bác cần giao lưu thì có thể chơi otofun, tinh tế, clb sách, xe máy, leo núi vv.
"Giàu đổi bạn, sang đổi vợ" tức là sao. Khi mình có điều kiện hơn (hoặc muốn có điều kiện hơn), việc đầu tiên mình cần làm đó là thay đổi môi trường. Không phải là kiểu vắt chanh bỏ vỏ, mà là phải khuyên cho người ta tốt hơn (nếu người ta chưa tốt), hoặc xem xét ngừng giao du. Với vợ, thì đường nhiên là không bỏ cái toẹt, mà là phải thoả thuận với nhau là cả hai cùng phấn đấu, phải biến vợ mình thành con người tốt hơn, hoặc chí ít là không tệ đi.
Nếu cảm thấy xóm làng mình toàn những người sân si như vậy, thì lâu lâu về một lần thôi. Dân ta có cái tính "một người làm quan cả họ được nhờ" và coi chuyện nhờ vả những người khá khẩm hơn là đương nhiên, họ có nghĩa vụ phải giúp mình, phải cho mình vì họ may mắn hơn. Với những người như thế thì bác tránh xa ra. Em nói thật, khi có điều kiện xây nhà cho bố mẹ, tốt nhất là mời bố mẹ đến ở nơi khác gần mình để tiện chăm sóc.
Cuộc sống sẽ dễ thở hơn rất nhiều khi bác loại trừ được suy nghĩ "làm để nở mày nở mặt". Bác phải xác định mình làm không vì ai ngoài chính mình. Mình muốn sống sướng. Mình muốn con cái mình sống sướng. Mình muốn bố mẹ mình sống sướng. Khán giả duy nhất là bố mẹ. Người duy nhất bác cần phải làm cho họ vui là bố mẹ, sau này là con bác. 3-4 người đó thôi. Cùng lắm thêm vợ là 5. 5 người này chắc chắn phải quán triệt tư tưởng với họ là giữ mồm giữ miệng, không ba hoa, không kiêu ngạo.
Cuối cùng là tích luỹ tri thức nhiều hơn tích luỹ của cải. Sẽ có những ngày bác ngồi không hoặc làm 1 tiếng kiếm được cả triệu. Nhưng để đọc được hết một cuốn sách và thực sự hiểu nó, chắc chắn cần không dưới vài tháng. Cuộc sống suy cho cùng là sự chuẩn bị để chết một mình đó bác. Lúc nằm xuống mình có lôi được ai đi cùng đâu mà cố gắng hoà nhập chi cho mệt. Khoảng 1 năm ốm đau, có đứa con nó thay bỉm cho mình là tốt lắm rồi.