[Tâm sự] Chênh vênh, buồn bã sau chia tay

Briann

Senior Member
Tôi 93, đã có nhà riêng, có khó tính, có chút gia trưởng, thương em nhưng không thể hiện bên ngoài. Còn em 99. Chuyển tới ở chung với tôi sau vài tuần quen nhau. Tới nay cũng được 2 năm.

Em là con người không có chí tiến thủ, làm việc gì cũng tùy hứng, không kỷ luật. Làm cái gì cũng đc 1 vài lần rồi bỏ, luôn trong trạng thái buồn ngủ, thiếu sức sống.

Tôi chấp nhận.

Gia cảnh 2 đứa bình thường.
Nhà em có phần phức tạp hơn với 2 bà chị có gia đình không mấy êm ấm. Chưa ai có nhà riêng. Đều phải ở thuê. Thêm người bố nghiện rượu, hay móc máy con rể.

Tôi vẫn chấp nhận.

Em không ít lần nói dối tôi. Trước đây, e nói đi chỗ A nhưng sự thật là B, nói đi chỗ C nhưng lại ở chỗ D. Tôi phát hiện ra thì không lúc nào là không có lý do. Tôi nói một, thậm chí chưa xong câu đã cãi tôi. Tôi từng trải, lại cũng từng làm quản lý nên tôi thừa biết đâu là nói dối, đâu là tìm cớ biện minh. Em hứa sẽ không như vậy nữa.

Tôi tin và chấp nhận.

Cách đây 1,5 năm, đợt tôi mua nhà, chuyển từ trọ sang nhà mới. Tôi mệt mỏi, stress. Em tưởng tôi chán em nên em lên tinder kiếm 1 thằng tâm sự, nhắn tin đong đưa, và đi xem film. Nói dối tôi là học bài nên qua phòng trọ của em học chung với bạn. Tôi biết, em cầu xin và thề chưa có quá giới hạn.

Tôi tha thứ.

Lần nào cãi nhau, dù chuyện to chuyện nhỏ em đều call chung với mẹ và 2 chị. Kể cho họ nghe.
Hai bà chị (với hoàn cảnh gia đình như trên) khuyên em bỏ tôi. Gia đình họ ghét tôi và tôi mặc cảm mối khi qua nhà hoặc đi ăn chung với gia đình em. Mỗi lần tranh cãi lớn, giận dỗi nhau, e thường lên tinder và tìm người tâm sự. Em giải thích là chỉ nói chuyện cho vui rồi lại thôi.

Tôi tin và cũng thông cảm.

Về phần tôi, tôi bảo vệ em trước gia đình, mọi người trong gia đình tôi ko biết 1 chuyện nhỏ gì của em khi ở chung. Tôi coi gia đình em như người thân. Có gì ngon đều mời qua nhà ăn cùng.

Trong nhà hầu như em chả phải làm việc gì, thậm chí còn không biết quán xuyến chuyện nhà cửa. Lau nhà tôi phải bấm nút con robot. Em đi làm t7, tôi ở nhà giặt rồi phơi đồ. Em về trễ, tôi đi làm 25km về cũng đi chợ nấu sẵn vài ngày để tủ lạnh.

Tôi vẫn chấp nhận mặc dù có những lúc phát cùn.

Do tôi nóng tính, lại thương em nhưng không thể hiện ra bên ngoài. Em không cảm nhận được tình cảm của tôi. Hai đứa tuần phải cãi nhau 1 lần.
Nhưng tôi phần cũng thương em, phần cũng không muốn bắt đầu lại từ đầu nên thôi. Dần dần tôi bớt kỳ vọng, khắt khe với em. Mỗi lần cãi nhau tôi đều phải hạ giọng, dùng nhu thắng cương. Tôi đọc sách để kiềm lại và tìm cách ứng sử.

Tôi nghĩ cho em nên cuối năm nay dự định làm đám cưới với em. Nhưng rồi em chia tay tôi. Em dọn đồ ra đi không một giọt nước mắt.
Có lẽ trong thời gian sống chung, do tôi khó tính, em lại quá vô tư nên cãi nhau nhiều, em đã khóc cạn nước mắt. Và người khóc hôm đó là tôi. Tôi ôm em khóc như một đứa trẻ, còn em không rớt một giọt lệ.

Em đi đúng ngày cuối cùng của năm dương lịch. Tôi như sống dở chết dở những ngày lễ đó.
Sau lễ, tôi mua quà qua nhà ba mẹ em để thưa chuyện chúng tôi đã chia tay và xin lỗi họ vì làm con họ khổ trong 2 năm vừa rồi. Tôi còn dặn họ để ý tới em, tôi sợ em chia tay tôi, va ngay vào 1 thằng bad boy nào trên Tinder - rồi lại làm em khổ. Em 25 tuổi rồi cũng đâu còn chọn sai đc nhiều lân. Tôi ra về lòng nhẹ một chút.

Nhưng giờ tôi chẳng biết bắt đầu lại từ đâu. Về nhà thấy trống vắng, tôi buồn bã, nhắn tin bắt đầu mối quan hệ khác thì lười. Hơn 30 tuổi đầu ... Haizz
 
Tôi 93, đã có nhà riêng, có khó tính, có chút gia trưởng, thương em nhưng không thể hiện bên ngoài. Còn em 99. Chuyển tới ở chung với tôi sau vài tuần quen nhau. Tới nay cũng được 2 năm.

Em là con người không có chí tiến thủ, làm việc gì cũng tùy hứng, không kỷ luật. Làm cái gì cũng đc 1 vài lần rồi bỏ, luôn trong trạng thái buồn ngủ, thiếu sức sống.

Tôi chấp nhận.

Gia cảnh 2 đứa bình thường.
Nhà em có phần phức tạp hơn với 2 bà chị có gia đình không mấy êm ấm. Chưa ai có nhà riêng. Đều phải ở thuê. Thêm người bố nghiện rượu, hay móc máy con rể.

Tôi vẫn chấp nhận.

Em không ít lần nói dối tôi. Trước đây, e nói đi chỗ A nhưng sự thật là B, nói đi chỗ C nhưng lại ở chỗ D. Tôi phát hiện ra thì không lúc nào là không có lý do. Tôi nói một, thậm chí chưa xong câu đã cãi tôi. Tôi từng trải, lại cũng từng làm quản lý nên tôi thừa biết đâu là nói dối, đâu là tìm cớ biện minh. Em hứa sẽ không như vậy nữa.

Tôi tin và chấp nhận.

Cách đây 1,5 năm, đợt tôi mua nhà, chuyển từ trọ sang nhà mới. Tôi mệt mỏi, stress. Em tưởng tôi chán em nên em lên tinder kiếm 1 thằng tâm sự, nhắn tin đong đưa, và đi xem film. Nói dối tôi là học bài nên qua phòng trọ của em học chung với bạn. Tôi biết, em cầu xin và thề chưa có quá giới hạn.

Tôi tha thứ.

Lần nào cãi nhau, dù chuyện to chuyện nhỏ em đều call chung với mẹ và 2 chị. Kể cho họ nghe.
Hai bà chị (với hoàn cảnh gia đình như trên) khuyên em bỏ tôi. Gia đình họ ghét tôi và tôi mặc cảm mối khi qua nhà hoặc đi ăn chung với gia đình em. Mỗi lần tranh cãi lớn, giận dỗi nhau, e thường lên tinder và tìm người tâm sự. Em giải thích là chỉ nói chuyện cho vui rồi lại thôi.

Tôi tin và cũng thông cảm.

Về phần tôi, tôi bảo vệ em trước gia đình, mọi người trong gia đình tôi ko biết 1 chuyện nhỏ gì của em khi ở chung. Tôi coi gia đình em như người thân. Có gì ngon đều mời qua nhà ăn cùng.

Trong nhà hầu như em chả phải làm việc gì, thậm chí còn không biết quán xuyến chuyện nhà cửa. Lau nhà tôi phải bấm nút con robot. Em đi làm t7, tôi ở nhà giặt rồi phơi đồ. Em về trễ, tôi đi làm 25km về cũng đi chợ nấu sẵn vài ngày để tủ lạnh.

Tôi vẫn chấp nhận mặc dù có những lúc phát cùn.

Do tôi nóng tính, lại thương em nhưng không thể hiện ra bên ngoài. Em không cảm nhận được tình cảm của tôi. Hai đứa tuần phải cãi nhau 1 lần.
Nhưng tôi phần cũng thương em, phần cũng không muốn bắt đầu lại từ đầu nên thôi. Dần dần tôi bớt kỳ vọng, khắt khe với em. Mỗi lần cãi nhau tôi đều phải hạ giọng, dùng nhu thắng cương. Tôi đọc sách để kiềm lại và tìm cách ứng sử.

Tôi nghĩ cho em nên cuối năm nay dự định làm đám cưới với em. Nhưng rồi em chia tay tôi. Em dọn đồ ra đi không một giọt nước mắt.
Có lẽ trong thời gian sống chung, do tôi khó tính, em lại quá vô tư nên cãi nhau nhiều, em đã khóc cạn nước mắt. Và người khóc hôm đó là tôi. Tôi ôm em khóc như một đứa trẻ, còn em không rớt một giọt lệ.

Em đi đúng ngày cuối cùng của năm dương lịch. Tôi như sống dở chết dở những ngày lễ đó.
Sau lễ, tôi mua quà qua nhà ba mẹ em để thưa chuyện chúng tôi đã chia tay và xin lỗi họ vì làm con họ khổ trong 2 năm vừa rồi. Tôi còn dặn họ để ý tới em, tôi sợ em chia tay tôi, va ngay vào 1 thằng **** boy nào trên Tinder - rồi lại làm em khổ. Em 25 tuổi rồi cũng đâu còn chọn sai đc nhiều lân. Tôi ra về lòng nhẹ một chút.

Nhưng giờ tôi chẳng biết bắt đầu lại từ đâu. Về nhà thấy trống vắng, nhắn tin bắt đầu mối quan hệ khác thì lười. Hơn 30 tuổi đầu ... Haizz
Bác tránh được viên đạn rồi buồn gì, giờ quen nhau đã thế lấy về còn tan cửa nát nhà nữa, kiếm ai đàng hoàng mà quen, bỏ thói gia trường đi, nghiêm nhưng phải có lí trí chứ đừng đè ép đối phương quá.
 
Bác tránh được viên đạn rồi buồn gì, giờ quen nhau đã thế lấy về còn tan cửa nát nhà nữa, kiếm ai đàng hoàng mà quen, bỏ thói gia trường đi, nghiêm nhưng phải có lí trí chứ đừng đè ép đối phương quá.
Dạo gần đây, em đọc sách + nghe sư Minh Niệm trên Youtube, cũng ngộ ra được vài điều. Nhưng muộn, ko kịp bác ạ
 
Dạo gần đây, em đọc sách + nghe sư Minh Niệm trên Youtube, cũng ngộ ra được vài điều. Nhưng muộn, ko kịp bác ạ
Vậy là được rồi thím, con người có phải ngày 1 ngày 2 là thay đổi, còn phải học nhiều từ đó mà tiến.
 
Không biết thớt trước bạn này có quen nhiều người không nhưng mình đoán có lẽ là ít vì cảm giác hơi lụy và cố chấp. 31 tuổi không phải là quá trẻ nhưng cũng không đến mức phải quá cố gắng với một mối quan hệ mà chỉ xuất phát và cố gắng từ một hướng.
Mình chỉ muốn khuyên thớt chậm lại một chút, dành thời gian nhìn lại xem mqh vừa qua mình đã được và mất gì.
Mình nhỏ hơn thớt 1 tuổi cũng kinh qua vài mối tinh có dài có ngắn thì nhận ra là mỗi người mình quen đều dạy cho mình 1 thứ gì đó để mình tốt hơn hoặc biết cách chăm sóc người bên cạnh mình hơn. Bé ny bh của mình sướng lắm toàn khen mình được nyc huấn luyện tốt vừa tinh ý vừa chín chắn :))))
Mong thớt sớm tìm được người phù hợp :)
 
Đàn bà là cái thứ bội bạc. Chờ nó lên tinder set kèo chịch nhau chán rồi thì về lại với thớt:go:
 
Haizz chả biết nói gì, thôi chúc bác luôn hạnh phúc
uq1dgnk.png
 
Cải thiện sức khỏe, kiếm tiền sự nghiệp. Khi có sức khỏe và có tiền thì bạn cũng chẳng có thời gian để tâm mấy chuyện buồn bã lụy tình này đâu.
 
Nói thật tuy chia tay giờ đau khổ thật. Nhưng tôi hứa với ông tầm khoảng nhiều nhất là 1 năm sau thôi, ông sẽ thấy bình thường, thậm chí thấy may mắn khi chia tay.

Tôi có thể khẳng định được là 2 người lệch pha nhau, cưới về thì 2 người chỉ có ăn hành thêm, vì không cùng quan điểm sống và mục tiêu.

Quan trọng nhất là ông rất thiếu kinh nghiệm về tình yêu. Đọc toàn thấy "chấp nhận", mà chấp nhận là sai cmnr. Tình yêu là từ 2 phía, 2 phía tức là không chỉ 2 người yêu nhau. Mà là 2 người cùng quan điểm, cùng sóng với nhau. Cái này cực kỳ khó. Kiểu như, ông thấy có gì không hợp lý, ông nói, đối phương nghe và cùng nhau tìm phương án và thay đổi. Và ngược lại, ông cũng phải có khả năng lắng nghe đối phương. Đối phương tôn trọng ông, thì ông cũng phải tôn trọng lại,... Nhưng định nghĩa "tôn trọng", "lắng nghe", "chung thủy", "yêu",... của mỗi người là khác nhau. Có người kêu chung thủy là không gái gú. Nhưng một số thằng ngu lại kêu gái gú chỉ vì sinh lý nhưng về vẫn yêu và lo cho vợ con là chung thủy. Tiêu chuẩn mỗi người là khác nhau. Nên tìm một người khớp tầm 70% thôi là rất khó và đã là ok rồi. Tôi hơi lan man một tí, nhưng ý tôi muốn nói là ông và người yêu cũ của ông không khớp nhau nổi 10%. Và đừng mong là sẽ thay đổi được. Bản tính con người xây dựng qua hơn 20 năm thì sao mà thay đổi. Có chăng là cưới về sống chung lại càng nát hơn.

Sai lầm lớn nhất của ông ở đây là biết sai ngay từ đầu mà vẫn quen được tới 2 năm. Ông có sự thay đổi để bớt nóng tính hơn, nhưng đối phương có thay đổi không, tôi không thấy định nghĩa "cố gắng thay đổi" của ông và người yêu ông khớp nhau. Ông bảo vệ người yêu khỏi gia đình, người yêu ông lại không là được chuyện đó,...

Từ góc nhìn của tôi, việc chia tay của ông không phải là tệ, thậm chí còn là tốt. Việc của ông bây giờ là đừng để nó ảnh hưởng đến những việc khác trong cuộc sống. Và QUAN TRỌNG là ông phải suy nghĩ, chiêm nghiệm được mối quan hệ đó sai ở đâu. Từ đó để mối quan hệ sau tốt hơn. Với tôi thì mqh của ông phần lớn nó đã sai từ lúc chọn người rồi, nếu là tôi ở trong mqh đó không quá 6 tháng là chấm dứt, nhưng ngoài ra hãy chiêm nghiệm thêm về ứng xử những hành động ứng xử của bản thân và đối phương. Vì là đàn ông thì phải kiểm soát được bất cứ mối quan hệ nào, cứ không thể đặt quyền kiểm soát cho phụ nữ được, phụ nữ không giỏi chuyện đó. Và ngoài ra, những việc này sẽ giúp cho mqh sau của ông được lý trí hơn. Nếu ông làm được những gì tôi vừa nói, thì hứa với ông tầm 1 năm sau, người yêu ông có kêu quay lại thì 100% ông cũng sẽ từ chối.
 
Không biết thớt trước bạn này có quen nhiều người không nhưng mình đoán có lẽ là ít vì cảm giác hơi lụy và cố chấp. 31 tuổi không phải là quá trẻ nhưng cũng không đến mức phải quá cố gắng với một mối quan hệ mà chỉ xuất phát và cố gắng từ một hướng.
Mình chỉ muốn khuyên thớt chậm lại một chút, dành thời gian nhìn lại xem mqh vừa qua mình đã được và mất gì.
Mình nhỏ hơn thớt 1 tuổi cũng kinh qua vài mối tinh có dài có ngắn thì nhận ra là mỗi người mình quen đều dạy cho mình 1 thứ gì đó để mình tốt hơn hoặc biết cách chăm sóc người bên cạnh mình hơn. Bé ny bh của mình sướng lắm toàn khen mình được nyc huấn luyện tốt vừa tinh ý vừa chín chắn :))))
Mong thớt sớm tìm được người phù hợp :)
Sự dịu dàng mà anh ấy dành cho em là chị dành cả thanh xuân để dạy :big_smile:
Đọc sơ quá thấy thớt giống bản thân mình hồi mới 19-20, yêu sống yêu chết, sau khi trải qua vài mối tình thì giờ không có 1 đứa con gái nào có thể khiến mình yêu hết lòng được, gia đình và chính bản thân mình mới là thứ quan trọng nhất :big_smile:
 
Back
Top