Tâm sự về tính cách

Anandi

Member
Chuyện là mới hôm qua e mới nhận được cuộc gọi từ ba e kêu về ăn sinh nhật ổng nhưng e chỉ trả lời " dạ không ", rồi đầu dây bên kia im lặng rồi cúp tới tối thì a rể nt bảo e nên dành thời gian bên ba nhiều hơn đi e cũng bơ không rep
Nói luôn từ nhỏ ở gia đình này e đã phải chịu cảnh bạo hành gia đình nhìn ổng đánh mẹ rồi chán quay qua sút e bảo thằng con rơi , rồi mẹ e cũng không may mắn bệnh rồi bị dầy vò tinh thần cũng mất và trong năm đó e cũng bỏ nhà đi luôn 2012 :(, suốt những năm tháng e bỏ nhà e chưa bao giờ gọi điện hay báo gì cả e chỉ lo học rồi tự lo mình dần cuộc sống ổn đình cách đây 2 năm e có về để lấy hộ khẩu làm giấy tờ và có nói chuyện chút ít thì biết được ổng có gia đình mới và e có 2 đứa e ,e cũng mặt kệ coi như không liên quan từ lúc đó lâu lâu e lại nhận được cuộc gọi kêu về nhà ăn đám dỗ này nọ mà thật sự đối với e mỗi lần gặp ổng hay là ngồi cùng bàn là e rất sợ , kiểu cảm giác e rất bất an khi ngồi gần người nhà , mỗi lần e gặp ổng là e lắp ba lắp bắp không nói được gì run lắm dù năm nay e đã 27 , và cũng vì nhìn vào gia đình bạo hành quá nhiều mà e cũng không dám cưới gì dù quen 1 bé 3 năm rồi những cứ lần nghĩ cảnh cưới hỏi e lại run sợ ...
 
Chuyện là mới hôm qua e mới nhận được cuộc gọi từ ba e kêu về ăn sinh nhật ổng nhưng e chỉ trả lời " dạ không ", rồi đầu dây bên kia im lặng rồi cúp tới tối thì a rể nt bảo e nên dành thời gian bên ba nhiều hơn đi e cũng bơ không rep
Nói luôn từ nhỏ ở gia đình này e đã phải chịu cảnh bạo hành gia đình nhìn ổng đánh mẹ rồi chán quay qua sút e bảo thằng con rơi , rồi mẹ e cũng không may mắn bệnh rồi bị dầy vò tinh thần cũng mất và trong năm đó e cũng bỏ nhà đi luôn 2012 :(, suốt những năm tháng e bỏ nhà e chưa bao giờ gọi điện hay báo gì cả e chỉ lo học rồi tự lo mình dần cuộc sống ổn đình cách đây 2 năm e có về để lấy hộ khẩu làm giấy tờ và có nói chuyện chút ít thì biết được ổng có gia đình mới và e có 2 đứa e ,e cũng mặt kệ coi như không liên quan từ lúc đó lâu lâu e lại nhận được cuộc gọi kêu về nhà ăn đám dỗ này nọ mà thật sự đối với e mỗi lần gặp ổng hay là ngồi cùng bàn là e rất sợ , kiểu cảm giác e rất bất an khi ngồi gần người nhà , mỗi lần e gặp ổng là e lắp ba lắp bắp không nói được gì run lắm dù năm nay e đã 27 , và cũng vì nhìn vào gia đình bạo hành quá nhiều mà e cũng không dám cưới gì dù quen 1 bé 3 năm rồi những cứ lần nghĩ cảnh cưới hỏi e lại run sợ ...
Đức
 
Chuyện là mới hôm qua e mới nhận được cuộc gọi từ ba e kêu về ăn sinh nhật ổng nhưng e chỉ trả lời " dạ không ", rồi đầu dây bên kia im lặng rồi cúp tới tối thì a rể nt bảo e nên dành thời gian bên ba nhiều hơn đi e cũng bơ không rep
Nói luôn từ nhỏ ở gia đình này e đã phải chịu cảnh bạo hành gia đình nhìn ổng đánh mẹ rồi chán quay qua sút e bảo thằng con rơi , rồi mẹ e cũng không may mắn bệnh rồi bị dầy vò tinh thần cũng mất và trong năm đó e cũng bỏ nhà đi luôn 2012 :(, suốt những năm tháng e bỏ nhà e chưa bao giờ gọi điện hay báo gì cả e chỉ lo học rồi tự lo mình dần cuộc sống ổn đình cách đây 2 năm e có về để lấy hộ khẩu làm giấy tờ và có nói chuyện chút ít thì biết được ổng có gia đình mới và e có 2 đứa e ,e cũng mặt kệ coi như không liên quan từ lúc đó lâu lâu e lại nhận được cuộc gọi kêu về nhà ăn đám dỗ này nọ mà thật sự đối với e mỗi lần gặp ổng hay là ngồi cùng bàn là e rất sợ , kiểu cảm giác e rất bất an khi ngồi gần người nhà , mỗi lần e gặp ổng là e lắp ba lắp bắp không nói được gì run lắm dù năm nay e đã 27 , và cũng vì nhìn vào gia đình bạo hành quá nhiều mà e cũng không dám cưới gì dù quen 1 bé 3 năm rồi những cứ lần nghĩ cảnh cưới hỏi e lại run sợ ...
Cố lên bạn, mà né ra không khéo ổng xiên cho cái thì mất mịe đời. Còn việc tha thứ hay gì đó là quyết định của bạn. Bạn bị bạo hành, dày vò bao nhiêu ngày tháng chứ người ngoài có bị ngày nào đâu nên người ta dễ bỏ qua. Đó là chuyện của người ta, bạn sống sao bạn thấy vui là được
 
Cố lên bạn, mà né ra không khéo ổng xiên cho cái thì mất mịe đời. Còn việc tha thứ hay gì đó là quyết định của bạn. Bạn bị bạo hành, dày vò bao nhiêu ngày tháng chứ người ngoài có bị ngày nào đâu nên người ta dễ bỏ qua. Đó là chuyện của người ta, bạn sống sao bạn thấy vui là được
trước lúc e lớp 7 đang ngồi tự nhiên có 2 thằng giang hồ nào bạn ổng hay gì chạy ào vô nhà cầm dao hỏi kêu ổng đi cùng xử thằng kia lúc đó e ngồi ôm tô cơm mặt xanh sợ không dám nhìn hay nói gì , thật sự mỗi lần e nghĩ đến ổng cảm xúc đầu tiên là sợ rất sợ ổng
tha thứ ko phải là bỏ qua lỗi lầm của người khác, mà là giải thoát tâm hồn mình :go:
E cũng có hận thù gì đâu e sống 1 mình kệ ổng nhưng cứ gọi e về mãi mà khổ cái lần e nói chuyện e rất sợ ổng kiểu e không biết nói gì
 
E cũng có hận thù gì đâu e sống 1 mình kệ ổng nhưng cứ gọi e về mãi mà khổ cái lần e nói chuyện e rất sợ ổng kiểu e không biết nói gì
Còn sợ thì còn để trong lòng, còn bối rối là còn liên kết. Nếu thực sự ko quan tâm thì xem là ng dưng đi. Chả ai phải phiền muộn hay sợ sệt 1 ng dưng cả. Ko thích thì ko nói chuyện, ko tiếp xúc, ko bắt máy. Nhưng vẫn giữ lịch sự :go:
 
tha thứ ko phải là bỏ qua lỗi lầm của người khác, mà là giải thoát tâm hồn mình :go:
Giải thoát tâm hồn mình và cả tâm hồn ông bố kia, vấn đề là 1 số người không xứng đáng được giải thoát tâm hồn, là tôi thì cũng chọn như chủ thớt
 
Giải thoát tâm hồn mình và cả tâm hồn ông bố kia, vấn đề là 1 số người không xứng đáng được giải thoát tâm hồn, là tôi thì cũng chọn như chủ thớt
Thử lấy 1 viên đá rồi bỏ vào lòng bàn tay, rất là nhẹ. Cầm nắm trên tay khá bình thường.
Cầm 5 phút thì chẳng sao cả
Cầm 1 tiếng thì mỏi tay
Cầm suốt 1 ngày thì thành ác mộng

Rõ ràng bản chất viên đá đó hoàn toàn ko thay đổi, nó vẫn hình dạng thế, cân nặng như thế. Vậy giải quyết cơn ác mộng đó như thế nào. Đơn giản chỉ việc vất nó đi.

Mọi sự việc trong cuộc sống cũng thế, ko phải nó đã tác động đến mình như thế nào. Mà là mình đã giữ nó bao lâu. Bạn lựa chọn như thớt ng thiệt thòi là bạn chứ chẳng phải "hòn đá"

Tôi chỉ đưa 1 góc nhìn, ng lựa chọn là chủ thớt :go:
 
Chuyện là mới hôm qua e mới nhận được cuộc gọi từ ba e kêu về ăn sinh nhật ổng nhưng e chỉ trả lời " dạ không ", rồi đầu dây bên kia im lặng rồi cúp tới tối thì a rể nt bảo e nên dành thời gian bên ba nhiều hơn đi e cũng bơ không rep
Nói luôn từ nhỏ ở gia đình này e đã phải chịu cảnh bạo hành gia đình nhìn ổng đánh mẹ rồi chán quay qua sút e bảo thằng con rơi , rồi mẹ e cũng không may mắn bệnh rồi bị dầy vò tinh thần cũng mất và trong năm đó e cũng bỏ nhà đi luôn 2012 :(, suốt những năm tháng e bỏ nhà e chưa bao giờ gọi điện hay báo gì cả e chỉ lo học rồi tự lo mình dần cuộc sống ổn đình cách đây 2 năm e có về để lấy hộ khẩu làm giấy tờ và có nói chuyện chút ít thì biết được ổng có gia đình mới và e có 2 đứa e ,e cũng mặt kệ coi như không liên quan từ lúc đó lâu lâu e lại nhận được cuộc gọi kêu về nhà ăn đám dỗ này nọ mà thật sự đối với e mỗi lần gặp ổng hay là ngồi cùng bàn là e rất sợ , kiểu cảm giác e rất bất an khi ngồi gần người nhà , mỗi lần e gặp ổng là e lắp ba lắp bắp không nói được gì run lắm dù năm nay e đã 27 , và cũng vì nhìn vào gia đình bạo hành quá nhiều mà e cũng không dám cưới gì dù quen 1 bé 3 năm rồi những cứ lần nghĩ cảnh cưới hỏi e lại run sợ ...
Thớt vẫn còn bị kẹt trong quá khứ, nên gặp mặt với ba thớt để nhận ra rằng là giờ ba thớt cũng đã già đi thêm nhiều tuổi rồi, không còn trẻ khoẻ như xưa nữa. Hình ảnh của người ba mà thớt sợ hãi năm xưa ít nhiều cũng đã thay đổi theo thời gian. Gặp lại nhau không nhất thiết là để hàn gắn (nếu thớt không làm được thì đó cũng là điều tương đối dễ hiểu), mà gặp nhau để thớt có thể tự giải thoát khỏi nỗi sợ hãi của bản thân mình. Đôi khi việc đối mặt với tình huống mà thớt cảm thấy trăn trở này sẽ giúp chủ thớt có một thêm chút động lực khi hướng nhìn về tương lai (chuyện cưới hỏi->lập gia đình->có con cái). :hungry:
 
Tự lập dc rồi thì next thôi . Mấy chú trên cmt đạo đức vler , T thuộc típ người không tha thứ . Ổng có của ko ? Có khi ổng mở lòng sau này ổng chết ổng chia cho 1 mớ . Còn thớt dek cần thì dek quan tâm . Cắt đứt cmn hết . Chú nghĩ tới việc đám cưới thì chứng tỏ cũng tiết kiệm kha khá tiền .
 
Em cũng bị giống bác, mà hoàn cảnh em không cực bằng bác, bố em cũng làm nhiều cái với em ngày bé, lớn quên không được, giờ vẫn sợ, cũng nói chuyện không được, nó kiểu bị tổn thương tâm lý giai đoạn từ bé, này chỉ có ráng nghĩ thông từ từ thôi bác
 
trước lúc e lớp 7 đang ngồi tự nhiên có 2 thằng giang hồ nào bạn ổng hay gì chạy ào vô nhà cầm dao hỏi kêu ổng đi cùng xử thằng kia lúc đó e ngồi ôm tô cơm mặt xanh sợ không dám nhìn hay nói gì , thật sự mỗi lần e nghĩ đến ổng cảm xúc đầu tiên là sợ rất sợ ổng
tới nước đó, cạn tình cạn nghĩa thì về làm gì :D. Cúng giỗ là hình thức tâm linh, ắt có tâm là được rồi. Anh rể là cái đ gì mà mình cần nghe nó nói. Lúc đói khổ nhất không coi em và mẹ em ra gì thì giờ cũng chả có tình nghĩa gì nữa vậy là xong. Thằng nào bảo người ta biết hối cải muốn chuộc lỗi thì toàn mấy thằng đạo đức giả thôi
 
Hành xử ổn rồi ông ơi. Giờ có thể ổng ko hung hăng như xưa chẳng qua là do tuổi già chứ bản tính thì thôi ông ạ.
Ông đừng nghĩ quá về đạo lý con cái gì gì hết. Cứ nghĩ theo nhân quả thì xưa ổng bạo hành mẹ con ông góp phần khiến mẹ ông bị dày vò tinh thần rồi chết, thì nay ổng sẽ ko nhận đc sự kính trọng đến từ ông.
Giờ bên kia liên lạc thì nhớ từ chối khéo, đừng hỗn quá kẻo ổng hay rể tới đấm cho 🤣🤣🤣
 
Ko biết thím có nghĩ đến việc điều trị tâm lý chưa? Tôi sợ những vết thương trong quá khứ đang ảnh hưởng đến mối quan hệ hiện tại của thím.
Thử tìm cách đối diện với nó xem, ko cần ép buộc bản thân, làm từng chút một thôi. Hãy nghĩ về bản thân về gia đình nhỏ sau này của thím, thím phải mạnh mẽ thì mới đủ sức gánh vác, bảo vệ gia đình của mình. Ko phải sao? 😉
 
Chuyện là mới hôm qua e mới nhận được cuộc gọi từ ba e kêu về ăn sinh nhật ổng nhưng e chỉ trả lời " dạ không ", rồi đầu dây bên kia im lặng rồi cúp tới tối thì a rể nt bảo e nên dành thời gian bên ba nhiều hơn đi e cũng bơ không rep
Nói luôn từ nhỏ ở gia đình này e đã phải chịu cảnh bạo hành gia đình nhìn ổng đánh mẹ rồi chán quay qua sút e bảo thằng con rơi , rồi mẹ e cũng không may mắn bệnh rồi bị dầy vò tinh thần cũng mất và trong năm đó e cũng bỏ nhà đi luôn 2012 :(, suốt những năm tháng e bỏ nhà e chưa bao giờ gọi điện hay báo gì cả e chỉ lo học rồi tự lo mình dần cuộc sống ổn đình cách đây 2 năm e có về để lấy hộ khẩu làm giấy tờ và có nói chuyện chút ít thì biết được ổng có gia đình mới và e có 2 đứa e ,e cũng mặt kệ coi như không liên quan từ lúc đó lâu lâu e lại nhận được cuộc gọi kêu về nhà ăn đám dỗ này nọ mà thật sự đối với e mỗi lần gặp ổng hay là ngồi cùng bàn là e rất sợ , kiểu cảm giác e rất bất an khi ngồi gần người nhà , mỗi lần e gặp ổng là e lắp ba lắp bắp không nói được gì run lắm dù năm nay e đã 27 , và cũng vì nhìn vào gia đình bạo hành quá nhiều mà e cũng không dám cưới gì dù quen 1 bé 3 năm rồi những cứ lần nghĩ cảnh cưới hỏi e lại run sợ ...
Đồng cảnh.
:too_sad:
Trách mẹ không ly dị từ sớm đi cho rồi.
Từ lúc lấy bố mình, ông đánh mẹ hỏng 3 cái điếu.
Giờ tay chân gân cốt mẹ mình yếu.
Giờ mình vẫn ám ảnh.
Trận nào cũng nhớ luôn.
Có lần sốt mê man, mơ bị ổng rượu đánh, mình chạy lên hàng xóm cầu cứu, nửa tỉnh nửa mơ. Sợ quá trốn ở cái nhà hoang. 3h sáng mới tỉnh táo đi bộ về.
:too_sad:

via theNEXTvoz for iPhone
 
Buông ra, tha thứ được cho ổng là ok nhất, thế mới sống tốt, chuyện gì đã qua cho qua.
Nhưng để buông được thì lại khó.
 
Back
Top