Bác thớt cho hỏi nhé. Mình tin là thiền sẽ giúp bản thân người đó "tốt hơn". Nhưng những người thân, người xung quanh mình (cha mẹ, vợ con, anh em, thâm giao, bạn bè...) cảm nhận ntn nếu họ không "đồng đạo" với mình. Kiểu cha mẹ, vợ thấy mình không tham vọng, chí thú làm ăn, kiếm tiền đâm ra không hài lòng, khó chịu ..., kiểu những người thâm tình thấy mình vô cảm, thờ ơ, không "trân trọng" tình cảm như trước ....
Mình hiểu người hành thiền sẽ không mắc vào suy nghĩ, định kiến của người khác dành cho mình. Tuy nhiên, ở một mức độ nào đó, thật không thể dễ dàng để "buôn bỏ" các mối quan hệ máu mủ hay tình thâm. Mong muốn họ cảm nhận được "hạnh phúc" của mình và "vừa lòng" với mình là điều khó khăn vì không "đồng đạo". Mong muốn họ "giống" / "đồng đạo" với mình để hiểu mình và cùng hạnh phúc còn khó hơn. Nhưng bất kể là gì thì "mong muốn" đã là "chấp" rồi. Còn nếu không "chấp" họ thì có phải là ích kỷ, vi ngã không?
Ở đây có vấn đề là bác nghĩ rằng khi tu tập thì ng ta không có chí thú làm ăn, hay không thương yêu vợ con như trước hoặc trở nên thờ ơ, lãnh cảm với mọi thứ, nhưng thực chất không phải như vậy.
Trừ khi chúng ta quyết tâm xuất gia và khi đó vai trò của chúng ta là hướng tới chân lý và truyền tải nó, thì chúng ta cần phải chuyên tâm vào vai trò của mình và khước từ những thứ không liên quan khác.
Như ở vai trò cư sĩ tại gia, thì thương yêu chăm sóc gia đình, cũng như làm ăn kiếm sống chính đáng chính là vai trò của mình, và chúng ta phải có trách nhiệm làm tốt nó.
Mặt khác, việc tu tập không hề ảnh hưởng tới những vấn đề của cuộc sống như chúng ta nghĩ, nếu có chăng chỉ là sự đầu tư thời gian và công sức cho việc tu tập thôi. Cũng như kết quả của sự tu tập tốt sẽ lại càng hỗ trợ cho cuộc sống của chúng ta bớt đi sự phiền não hơn, chúng ta có thêm trí tuệ để sống hài hòa hơn. Vì vậy nếu ai tu tập mà ảnh hưởng cuộc sống gia đình thì ắt hẳn người đó đang có những sự sai lầm nào đó trong cách tu tập của mình.
Về mặt tâm lý, sự tu tập cho chúng ta sức đề kháng với khổ não, tham, sân, si, nhưng thật quan trọng là phải hiểu rằng sự đề kháng này không phải là khước từ hay không còn những cảm xúc thường lệ. Sự tu tập ở đây là chúng ta không bị những cảm xúc bấn loạn này tác động nữa, chứ không phải là không còn những cảm xúc đó nữa, bởi khi chúng ta không còn lệ thuộc vào những cảm xúc đó, thì việc có hay không những cảm xúc này không còn ý nghĩa.
Vd cụ thể hơn, là không phải khi chúng ta nhìn thấy một cô gái đẹp và chúng ta không còn nổi lên bất cứ cảm xúc nào. Mà là dù cảm xúc nào có nổi lên chăng nữa, thì đó cũng không còn là vấn đề, bởi chúng ta không còn chạy theo chúng nữa.
Nhưng nếu vợ của chúng ta cần sự yêu thương, thì chúng ta hoàn toàn có cảm xúc, và đáp ứng cảm xúc đó trong tình cảm vợ chồng là điều hợp lý và nên làm. Vì vậy buông bỏ là buông bỏ sự dính mắc vào đối tượng, chứ không phải là buông bỏ đối tượng.
Mong muốn hợp lý thì không phải là chấp, bởi nếu thế thì ăn cũng là chấp, mà thở cũng là chấp, nhưng Phật sau khi thành đạo ko có tự vẫn. Cái gì hợp lý, phù hợp, gây lợi ích cho mình và người, thì nên tùy duyên. Đừng cố chấp tu tập vô tội vạ mà gây ra nhiều vấn đề khổ não cho người khác thì mới là chấp.