SonOfFreedomSong
Junior Member
Nếu không ai cao thượng hơn ai, vậy bạn tự tìm hiểu câu trả lời cho những vấn đề này.Ko ai cao thượng hơn ai cả, mọi ng đều ngang nhau thôi. Người xuất gia thì có điều kiện để tu tập và tìm hiểu chân lý hơn người bình thường. Nhưng họ cũng phải sống và nương tựa vào người tại gia để có thể có cơ sở sinh sống (vì họ ko đi kiếm sống như ng tại gia). Và vì thế họ có trách nhiệm phải hỗ trợ và hướng dẫn những vấn đề về tinh thần cho người tại gia, đây là mối quan hệ hỗ tương, trên lý thuyết thì là vậy
Về cảm thọ thì có ba là khổ, sướng, và trung tính. Nhưng thực chất cả ba đều đưa đến khổ về tâm lý.
Khổ cảm thọ thì do đau đớn nên sinh tâm lý chán ghét là khổ.
Sướng nhưng kéo dài thì cũng gây khổ. (vd bác nào nghĩ ăn ngon hay make love là sướng, nhưng thử làm liên tục kéo dài xem có sướng mãi ko) .
Sau cùng thì cảm thọ trung tính cũng gây nhàm chán, bởi cái tâm chúng ta luôn năng động sẽ khó chịu cảnh bó buộc một kiểu hoài. (Nên việc ngồi thiền "định" lâu cũng ko nên là vậy, vì như thế là ức chế tâm vào một hoàn cảnh, còn thiền định thực sự thì vốn là sự năng động)
Nói chung các bác tranh luận đừng nóng quá, có gì từ từ nói![]()
Bạn giết 1 con muỗi, hậu quả thế nào?
Bạn giết 1 con bò có chủ, hậu quả thế nào?
Bạn giết 1 tôi phạm, hậu quả thế nào?
Bạn giết 1 người lương thiện, hậu quả thế nào.
Bạn giết 1 biểu tượng đạo đức, hậu quả thế nào?
Bạn giết 1 lãnh đạo, hậu quả thế nào?
Những ví dụ trên chỉ là những ví dụ đơn giản. Có phải tác động của môi trường xung quanh bạn ngày càng trầm trọng hơn không?
Nếu không có sự phân biệt giữa các chúng sanh, hậu quả sẽ là như nhau.
Nhưng do có sự phân biệt thấp kém và cao thượng, nên có sự phân biệt hậu quả gánh chịu.
Mối quan hệ giữa Tăng và Tục là mối quan hệ tương hỗ, nhưng có cao có thấp, không thể đánh đồng.
Học trò nuôi cơm vị thầy, vị thầy có trách nhiệm dạy dỗ học trò, nhưng học trò không thể có vị trí ngồi cao hơn ông thầy mình, và cũng không thể nói cơm gạo có giá trị ngang với kiến thức mà vị thầy trao truyền cho người đệ tử. Đó là chưa cần xét tới giới đức của vị thầy. Vị thầy không tìm kiếm người học, người học tới xin được theo học với vị thầy có trí tuệ. Hãy tỏ ra ngạo mạn xem có bị từ chối không? Ở đây ai sẽ là người bị thiệt hại? Học trò hay vị thầy?
Người tu sĩ hướng dẫn người phật tử tại gia, người phật tử nuôi sống vị tu sĩ, nhưng người phật tử không thể tự ngồi ngang với vị tu sĩ được, vì kiến thức và giới đức của vị tu sĩ. Vị tu sĩ không tới tìm kiếm bạn và chỉ có phật tử mới tìm kiếm tới vị tu sĩ.
Last edited: