whatcsvt100
Member
Truyện này của anh Đoàn Việt Tiến kể về hành trình cuộc đời của anh ấy.
Em đăng hộ anh ấy
Mời các thím
Đến nửa đêm, tôi mệt lả người nằm bẹp trên chiếc giường tre cũ kỹ và ngủ thiếp đi lúc nào không hay… Chưa tới một giờ đồng hồ sau, trong cơn mê sảng, những dòng chảy ngang dọc như chồng chéo chớp tắt qua lại trong đầu tôi. Bỗng dưng, một tiếng nổ bưng óc ngay từ chính bên trong não bộ, và tiếp theo đó là vô số ánh sáng loé lên từng hồi. Tôi ngất lịm, đất trời như quay cuồng, dòng tâm não ám ảnh hành hạ tôi một cách dữ dội. Một dòng năng lượng lạ đột ngột từ dưới rốn chạy thẳng mạnh lên não bộ, tôi thét lên đau đớn và ngất lịm trong khi cơn mê sảng vẫn hành hạ kinh hoàng. Cả thân người tôi văng ra khỏi giường và nằm sõng soài trên mặt đất lạnh.
Trời dần sáng, mặt trời lên sau hàng dừa, tôi trườn người ngồi dậy. Cái ánh sáng đầu ngày làm tôi như kẻ mất hồn, mọi cảnh vật xung quanh tôi dường như quá xa lạ, ẩn hiện trong tâm trí tôi là những tiếng nói thì thầm hay dòng ý nghĩ hiện về. Con chó Kiki nhà nhìn tôi hoảng sợ, nó gầm gừ hậm hực như có cái gì đó làm cho nó ấm ức, vừa ngoắc đuôi, vừa sợ sệt chạy qua chạy lại.
Tôi không kiềm chế được dòng điện kỳ lạ đang rần rần chảy trong người và cảm xúc sâu ẩn nổi dậy ấy. Cố ghì tay ôm chặt vào thân cây ổi cạnh nhà, với tay hái một trái ổi chín nhai nhỏm nhẻm cho dễ chịu mà vẫn không thấy đỡ hơn. Tôi thét lên: “AI? Ai vậy? Trời ơi, tôi đâu rồi?”
Mẹ tôi ở cách căn chòi tôi ở khoảng 10m, bà nghe tiếng tôi gọi kêu í ới vội vàng chạy lại. Tôi với tay nói: “Mẹ ơi, con bị bệnh rồi!”. Vừa dứt câu, tôi bất lực ngã nằm trên mặt đất, miệng rên hừ hự. Mẹ tôi sợ quá, bà run rẩy hoảng hốt khi thấy con mình lại vừa thay đổi một tâm trạng lạ. Bà kéo tôi đưa vào nhà trong, cùng cô em gái đặt tôi lên chiếc giường gỗ, xoa dầu nóng vào lòng bàn chân cho ấm rồi cho tôi uống nước gừng nóng và đắp khăn lạnh trên trán.
Bà chạy lên nhà trên nơi đặt bàn thờ tiên tổ đốt nhang khấn vái: “Xin các bậc thánh linh tiên tổ cứu giúp cho con của con vượt qua sự hành hạ của Tâm thể! Xin tha thứ! Xin tha thứ!
Tôi mở mắt nhìn mẹ và em gái, hình như tôi cảm thấy có gì đó lạ lẫm trong tôi, tâm tôi khởi dậy những năng lực tiềm ẩn đã làm chủ thân xác rồi, “Tôi” đâu rồi? Tôi đã không còn là “Tôi” nữa. Câu nói đó vẫn miên man thật thật giả giả trong trí óc tôi, và hành hạ suốt cả ngày lẫn đêm.
Mấy ngày này, bỗng dưng có một cơn mưa dữ dội kéo dài suốt hai ngày đêm mới tạnh. Trong cơn mưa gió bão bùng, tôi hoảng loạn trong gian nhà của mẹ, tâm tôi vẫn nổi lên từng hồi các cảnh giới khác và những nhân cách lạ cứ mãi theo bám. Tôi sợ hãi run rẩy và rơi vào trạng thái hoàn toàn vô thức…
Cơn mưa cuối cùng cũng chấm dứt, tôi thấy mình như khỏe lại và ý thức được một phần nào đó sự trỗi dậy. Hai bàn tay tôi với các ngón tay như biết nói, chỉ dẫn chạy qua chạy lại như có ai đó đang muốn nói điều gì. Mẹ tôi khóc suốt, bà luôn miệng nguyện cầu các bậc thiêng liêng tha thứ và cứu độ cho xác thể của tôi được tỉnh táo lại: “Tiến ơi, con tỉnh chưa?” Bà gọi từng hồi, mang cho tôi tô cháo cá. Tôi húp được vài muỗng rồi lên cơn ói mửa dữ dội.
Những bức vẽ dang dở ngổn ngang vẫn còn đó, có bức tranh kính bị rơi vỡ, mẹ tôi nhặt lấy và dọn dẹp căn chòi ẩm thấp tối om của tôi.
Từng đêm, khi bóng đen tràn về là tôi sợ hãi ám ảnh bởi giọng nói lạ vang vang từ thế giới bên trong tôi, tiếng nói cổ xưa ấy như từ quá khứ xa xôi quay về. Ngoài tiếng cổ còn có chữ cổ, tay tôi cứ cầm bút và viết lên hàng trăm tờ giấy trắng. Em tôi phải vơ vét sạch túi áo chút tiền đi mua tập cho tôi viết.
Mẹ tôi giật mình khi đọc những dòng chữ từ những nét bút viết ra:” Ta là tiên tổ ngàn năm, ta là bà Cửu Thiên, ta là Quan Thánh…?!?” Những dòng chữ cổ xưa kỳ lạ ngoằn nghèo không hiểu là gì, bà cảm thấy đầy sợ hãi và lo lắng. Ngay tối hôm đó, mẹ nói rằng phải đưa tôi vào chùa để tránh dư luận dòm ngó, ngày mai có một người phụ nữ tên là Diệu Ngọc cùng chồng là anh Tám Mạnh sẽ dẫn tôi đến chùa Phước Tường, ngôi chùa còn có tên khác là chùa cây me thắt cổ, ở xã Mỹ Tịnh An huyện Chợ Gạo, tỉnh Tiền Giang.
Đi gần hết một ngày trên chiếc xe cà tàng cùng vợ chồng anh Mạnh, đến xế chiều tôi được dẫn vào chùa gặp sư thầy trụ trì là sư cô Phấn tiếp nhận, nhờ có anh chị là tín đồ nơi ấy gửi gắm. Cô Phấn nhân từ đầy tâm đạo nhận lời cho tôi vào thắp nhang lễ Phật Tổ và sư thầy Phước Tường cổ tự.
Hai tay tôi run rẩy khi đảnh lễ, mắt lim dim như dòng nhạy cảm đã truyền lên hốc mắt. Tôi đảnh lễ một cách kỳ lạ, cứ đứng thẳng người và cứ tự chuyển tay chuyển bộ như có cái gì điều khiển. Tôi không quỳ xuống như bao nhiêu người khác lễ thầy tổ. Họ ngạc nhiên nhìn tôi, họ khó chịu và khuyên bảo, não bộ tôi cứ hành động theo ý mình, miệng lại lẩm bẩm nói bên trong những câu như kinh kệ, hay những dòng thơ triết lý gấp khúc không đầu đuôi, khô cạn.
Các thầy, sư huynh tỷ muội và các đệ tử phá lên cười sặc sụa. Có người thông cảm nói nhẹ từ tốn khuyên bảo, những cũng có người quát mắng y rằng sao tôi phạm thượng dám vô tới đây mà còn ngã mạn với Tổ Thầy sao!? Tôi không dám nói gì, chỉ cố gắng kiềm chế những dòng năng lượng vô thức đang tuôn ra từ cung bậc sâu thẳm của nội thức.
Đêm về trong cảnh chùa tôi không sao ngủ được vì thế giới trong tôi không ngừng nghỉ chạy quanh quẩn trong đầu tôi. Tiếng nói của nhân cách lạ cho tôi nghe rằng: ‘Ta không muốn ở đây! Ta không muốn ngồi thiền! Người về đi, ta không thích ở đây!” Hoặc là: “Trốn đi! Có nghe không? Về đi ta chỉ người tu theo kiểu của ta kìa…”
Em đăng hộ anh ấy
Mời các thím
(Phần 1) — Đêm Định Mệnh Kinh Hoàng
Trời tối đen như mực, thỉnh thoảng có vài tia chớp loé lên ở góc trời xa. Con chim cú cứ bay qua bay lại rồi đậu trên cây dầu u ngoài dòng kênh sau nhà. Tôi giật mình sợ hãi vì những cơn gió lạnh cứ lùa vào mái nhà, những lá dừa nước mục nát rung bần bật lên từng hồi. Choáng cả người, vừa nóng vừa lạnh, cơn sốt vẫn đang hành hạ suốt ba tuần qua, thân người tôi tưởng như gió thổi là bay. Ruột gan như lửa đốt, tôi như một con thiêu thân chỉ biết đi tới đi lui lòng vòng trong chiếc chòi lá không đủ vách, nỗi sợ hãi hoang mang cứ đeo đuổi như linh cảm sẽ có một điều gì đó sắp xảy ra, bất lực và cô độc, tôi đành tự phó mặc cho số phận.Đến nửa đêm, tôi mệt lả người nằm bẹp trên chiếc giường tre cũ kỹ và ngủ thiếp đi lúc nào không hay… Chưa tới một giờ đồng hồ sau, trong cơn mê sảng, những dòng chảy ngang dọc như chồng chéo chớp tắt qua lại trong đầu tôi. Bỗng dưng, một tiếng nổ bưng óc ngay từ chính bên trong não bộ, và tiếp theo đó là vô số ánh sáng loé lên từng hồi. Tôi ngất lịm, đất trời như quay cuồng, dòng tâm não ám ảnh hành hạ tôi một cách dữ dội. Một dòng năng lượng lạ đột ngột từ dưới rốn chạy thẳng mạnh lên não bộ, tôi thét lên đau đớn và ngất lịm trong khi cơn mê sảng vẫn hành hạ kinh hoàng. Cả thân người tôi văng ra khỏi giường và nằm sõng soài trên mặt đất lạnh.
Trời dần sáng, mặt trời lên sau hàng dừa, tôi trườn người ngồi dậy. Cái ánh sáng đầu ngày làm tôi như kẻ mất hồn, mọi cảnh vật xung quanh tôi dường như quá xa lạ, ẩn hiện trong tâm trí tôi là những tiếng nói thì thầm hay dòng ý nghĩ hiện về. Con chó Kiki nhà nhìn tôi hoảng sợ, nó gầm gừ hậm hực như có cái gì đó làm cho nó ấm ức, vừa ngoắc đuôi, vừa sợ sệt chạy qua chạy lại.
Tôi không kiềm chế được dòng điện kỳ lạ đang rần rần chảy trong người và cảm xúc sâu ẩn nổi dậy ấy. Cố ghì tay ôm chặt vào thân cây ổi cạnh nhà, với tay hái một trái ổi chín nhai nhỏm nhẻm cho dễ chịu mà vẫn không thấy đỡ hơn. Tôi thét lên: “AI? Ai vậy? Trời ơi, tôi đâu rồi?”
Mẹ tôi ở cách căn chòi tôi ở khoảng 10m, bà nghe tiếng tôi gọi kêu í ới vội vàng chạy lại. Tôi với tay nói: “Mẹ ơi, con bị bệnh rồi!”. Vừa dứt câu, tôi bất lực ngã nằm trên mặt đất, miệng rên hừ hự. Mẹ tôi sợ quá, bà run rẩy hoảng hốt khi thấy con mình lại vừa thay đổi một tâm trạng lạ. Bà kéo tôi đưa vào nhà trong, cùng cô em gái đặt tôi lên chiếc giường gỗ, xoa dầu nóng vào lòng bàn chân cho ấm rồi cho tôi uống nước gừng nóng và đắp khăn lạnh trên trán.
Bà chạy lên nhà trên nơi đặt bàn thờ tiên tổ đốt nhang khấn vái: “Xin các bậc thánh linh tiên tổ cứu giúp cho con của con vượt qua sự hành hạ của Tâm thể! Xin tha thứ! Xin tha thứ!
Tôi mở mắt nhìn mẹ và em gái, hình như tôi cảm thấy có gì đó lạ lẫm trong tôi, tâm tôi khởi dậy những năng lực tiềm ẩn đã làm chủ thân xác rồi, “Tôi” đâu rồi? Tôi đã không còn là “Tôi” nữa. Câu nói đó vẫn miên man thật thật giả giả trong trí óc tôi, và hành hạ suốt cả ngày lẫn đêm.
Mấy ngày này, bỗng dưng có một cơn mưa dữ dội kéo dài suốt hai ngày đêm mới tạnh. Trong cơn mưa gió bão bùng, tôi hoảng loạn trong gian nhà của mẹ, tâm tôi vẫn nổi lên từng hồi các cảnh giới khác và những nhân cách lạ cứ mãi theo bám. Tôi sợ hãi run rẩy và rơi vào trạng thái hoàn toàn vô thức…
Cơn mưa cuối cùng cũng chấm dứt, tôi thấy mình như khỏe lại và ý thức được một phần nào đó sự trỗi dậy. Hai bàn tay tôi với các ngón tay như biết nói, chỉ dẫn chạy qua chạy lại như có ai đó đang muốn nói điều gì. Mẹ tôi khóc suốt, bà luôn miệng nguyện cầu các bậc thiêng liêng tha thứ và cứu độ cho xác thể của tôi được tỉnh táo lại: “Tiến ơi, con tỉnh chưa?” Bà gọi từng hồi, mang cho tôi tô cháo cá. Tôi húp được vài muỗng rồi lên cơn ói mửa dữ dội.
Những bức vẽ dang dở ngổn ngang vẫn còn đó, có bức tranh kính bị rơi vỡ, mẹ tôi nhặt lấy và dọn dẹp căn chòi ẩm thấp tối om của tôi.
Từng đêm, khi bóng đen tràn về là tôi sợ hãi ám ảnh bởi giọng nói lạ vang vang từ thế giới bên trong tôi, tiếng nói cổ xưa ấy như từ quá khứ xa xôi quay về. Ngoài tiếng cổ còn có chữ cổ, tay tôi cứ cầm bút và viết lên hàng trăm tờ giấy trắng. Em tôi phải vơ vét sạch túi áo chút tiền đi mua tập cho tôi viết.
Mẹ tôi giật mình khi đọc những dòng chữ từ những nét bút viết ra:” Ta là tiên tổ ngàn năm, ta là bà Cửu Thiên, ta là Quan Thánh…?!?” Những dòng chữ cổ xưa kỳ lạ ngoằn nghèo không hiểu là gì, bà cảm thấy đầy sợ hãi và lo lắng. Ngay tối hôm đó, mẹ nói rằng phải đưa tôi vào chùa để tránh dư luận dòm ngó, ngày mai có một người phụ nữ tên là Diệu Ngọc cùng chồng là anh Tám Mạnh sẽ dẫn tôi đến chùa Phước Tường, ngôi chùa còn có tên khác là chùa cây me thắt cổ, ở xã Mỹ Tịnh An huyện Chợ Gạo, tỉnh Tiền Giang.
Đi gần hết một ngày trên chiếc xe cà tàng cùng vợ chồng anh Mạnh, đến xế chiều tôi được dẫn vào chùa gặp sư thầy trụ trì là sư cô Phấn tiếp nhận, nhờ có anh chị là tín đồ nơi ấy gửi gắm. Cô Phấn nhân từ đầy tâm đạo nhận lời cho tôi vào thắp nhang lễ Phật Tổ và sư thầy Phước Tường cổ tự.
Hai tay tôi run rẩy khi đảnh lễ, mắt lim dim như dòng nhạy cảm đã truyền lên hốc mắt. Tôi đảnh lễ một cách kỳ lạ, cứ đứng thẳng người và cứ tự chuyển tay chuyển bộ như có cái gì điều khiển. Tôi không quỳ xuống như bao nhiêu người khác lễ thầy tổ. Họ ngạc nhiên nhìn tôi, họ khó chịu và khuyên bảo, não bộ tôi cứ hành động theo ý mình, miệng lại lẩm bẩm nói bên trong những câu như kinh kệ, hay những dòng thơ triết lý gấp khúc không đầu đuôi, khô cạn.
Các thầy, sư huynh tỷ muội và các đệ tử phá lên cười sặc sụa. Có người thông cảm nói nhẹ từ tốn khuyên bảo, những cũng có người quát mắng y rằng sao tôi phạm thượng dám vô tới đây mà còn ngã mạn với Tổ Thầy sao!? Tôi không dám nói gì, chỉ cố gắng kiềm chế những dòng năng lượng vô thức đang tuôn ra từ cung bậc sâu thẳm của nội thức.
Đêm về trong cảnh chùa tôi không sao ngủ được vì thế giới trong tôi không ngừng nghỉ chạy quanh quẩn trong đầu tôi. Tiếng nói của nhân cách lạ cho tôi nghe rằng: ‘Ta không muốn ở đây! Ta không muốn ngồi thiền! Người về đi, ta không thích ở đây!” Hoặc là: “Trốn đi! Có nghe không? Về đi ta chỉ người tu theo kiểu của ta kìa…”