Ước mơ họa sĩ manga của 1 người Việt

tayt0taynh0

Member
Trước khi kể, mình xin chia sẻ là đã có mấy người Việt (theo mình biết ít nhất là 2) đã có truyện manga đăng tại Nhật, có vẻ chưa nổi tiếng nhưng là 1 khởi đầu. Còn mangaka thì kín tiếng lắm, có khi người Việt mà lấy tên bút danh Nhật ko ai biết được. Nên đây ko phải là mơ ước viễn vông. Vì mình biết có đến cả trăm họa sĩ nước ngoài đang sáng tác manga ở Nhật.
2mxudlE.png

Nhiều bác có khi cũng biết ở topic trước than thở về tiền, nhưng mình xin kể lại.

Mình là con nhà khá giả, nhưng từ bé đã mơ ước làm họa sĩ và vẽ truyện tranh, do khi mình bị áp lực và buồn bã nhất thì những câu truyện đó là 1 thứ giúp mình vui vẻ và vượt qua được khó khăn. Chủ yếu mình bị áp lực học hành thôi, học cũng khá toàn trường chuyên nên rất khó. Mình lại có cái tính ko muốn thua ai (mặc dù sau này thua nhiều cũng quen), nên rất mệt mỏi, và ba mẹ thấy học khá cũng bắt đầu kỳ vọng.
ZZG3wtS.png

Sau này, gia đình cho học ngân hàng. Mình học khá nên 4 năm là xong, còn được vào cty chứng khoán khá tốt để làm phân tích viên. 5 năm sau đã có địa vị vững. Nhưng trong thâm tâm mình luôn chỉ muốn vẽ. Mình muốn đi Nhật để đến gần hơn với ước mơ, do đó xin hb đi Nhật học quản trị kinh doanh (ba mẹ đã có cty nên cũng cho mình đi). Đi rồi mình mới nhận ra người Nhật phải hi sinh thế nào để làm việc họ mơ ước. Họa sĩ manga (mangaka) đa số nghèo và ko được học vẽ, chỉ số ít học dh mỹ thuật đàng hoàng. Mà họ đã phải sống với những đồng lương chỉ đủ để mua cơm, vẽ thuê trợ lý cho mangaka nổi tiếng, vừa vẽ vừa làm thêm ở quán cafe... để theo đuổi đam mê. Có 1 họa sĩ người Mỹ đã phải qua Nhật để dạy tiếng Anh, rồi mưu sinh bằng nghề dịch thuật suốt 14 năm mới bắt đầu làm họa sĩ được.
AstSliP.png

Thế nên, sau đó mình quyết định bỏ học ở Nhật. Mình về VN cãi nhau 1 trận to với ông già, sau đó đi học đh thiết kế (trường tư cùi).
1kQ97P3.png
Mục đích vì muốn sang Nhật thì cần có bằng đh mới xin visa được. Mà nghề mangaka lại ko phải là 1 nghề (ko có hđ lao động, ko có bảo hiểm, ko được trả lương, chỉ nhận thù lao như freelance). Thế là mình học nghề làm game. Mình làm họa sĩ 3D (dựng mô hình 3D) rồi tự học vẽ để theo đuổi nghề. Mình còn học đh song song đó. Vì sao mình ko làm nghề tài chính rồi vẽ ở Nhật? Vì ko ai mướn, nghề tài chính quá dư thừa nhân lực. Họ cần IT, bác sĩ, hộ lý, xây dựng, và hên sao nghề làm game cũng cần (dù hơi khó xin hơn).
ZZG3wtS.png


Sau khi ra trường, mình vẫn tiếp tục làm họa sĩ 3D đến nay. Ước mơ mangaka mình giấu, ba mẹ ko biết, đồng nghiệp ko biết, vợ con cũng ko. 9 năm rồi trình mình cũng khá, đã có chức vụ và thu nhập ổn. Mình còn rảnh freelance vẽ manga hentai, vẽ manhwa và làm mô hình 3D game kiếm thêm. Mình biết thông qua quan hệ với đồng nghiệp ở Nhật, rằng nghề mangaka cực kì áp lực. Bạn phải vẽ 1 tuần 20 trang, khoảng 105 khung. Cực kì chi tiết và đa số sẽ ko thể vẽ 1 mình. Trừ khi bạn vẽ 24/7. Đa số phải mướn trợ lý, và thù lao cho 1 trang vẽ khá rẻ, chỉ 7-9k yen. Sau khi mướn 2-3 trợ lý là hết tiền, ko còn tiền mướn nhà và ăn.
E4Dx7kU.png
Với nghề họa sĩ 3D, mình sẽ có từ 4k usd/tháng, kèm với thù lao tầm 4-5k usd từ manga, mình sẽ đủ để mướn trợ lý và tiền ăn.

Hiện tại mình vẫn đang học tiếng Nhật, vì khi đi Nhật 1 năm học được có tí mà đa số học bằng tiếng Anh. Sau khi tiếng Nhật tốt là mình nộp bản thảo gửi qua Nhật thi vẽ manga ngay. Nếu đậu và họ cho remote, thì mình ở VN đỡ hơn. Nếu ko thì mình sẽ tìm 1 công việc làm game và qua đó, cày 2 jobs (đằng nào cũng phải 2 việc thì mới nuôi vợ con và mướn trợ lý được). Dự định là vẽ truyện tháng (1 tháng tầm 35 trang) để kịp vẽ. Khi nào nổi tiếng mới chuyển qua tuần được (có tiền mướn nhiều trợ lý).
Cuộc cãi nhau với ông già rất căng, có thể nói là đến muốn đánh nhau (dù mình ngoan và ba mình ko bao giờ đánh mình).
upYSN0U.png
Thế nhưng rồi ông già cũng chịu thua, và vẫn chu cấp cho mình 1 căn nhà để vợ con ở. Thu nhập của mình thì đủ cho con học trường quốc tế và kèm vợ làm NH cũng dư chi tiêu hàng tháng, để dành được sau này mua nhà cho con. Mình thấy rất may mắn vì gia đình có điều kiện. Ba mẹ có của ăn của để. Mình sướng hơn 90% mangaka và chắc 95% người Việt. Liệu mình có chịu được khổ sở mà người nghèo phải chịu để hoàn thành ước mơ? Có làm việc quần quật để vừa lo cho vợ con, vừa gánh vác được áp lực công việc tại Nhật? Mình vẫn tin là mình làm được. Có rất nhiều người làm được, và chẳng lý do gì mình ko thể. Dù cho ko nổi tiếng, giàu có nhưng mình tin mình vẫn có thể tạo ra 1 bộ truyện đủ tốt để người đọc cũng cảm thấy vui vẻ, quên đi căng thẳng như truyện vẫn mang lại cho mình từ bấy đến giờ.

Một ngày nào đó, mình mong rằng mình có thể tự hào kể về 1 người Việt đã cố gắng thế nào để có thể xuất bản 1 bộ truyện làm hài lòng khán giả mọi nơi. Mình ko phải người Việt đầu tiên xuất bản manga ở Nhật, mình cũng hi vọng những người đi trước đã hoặc sẽ thành công và tiếp tục như vậy. Mình chỉ mong ước mơ ngày nào đó thành sự thật. Từ 1 ước mơ viễn vông, ngay cả người Nhật cũng ngăn cản con họ theo đuổi, mình thấy nó gần hơn bao giờ hết. Dù đã 3x tuổi (x trung học), có vợ con, mình vẫn tin 1 ngày sẽ làm được. Rất nhiều mangaka ở độ tuổi 39, 4x mới thành công, có 1 bộ truyện nổi tiếng ở mức khá hoặc cực kỳ nổi tiếng.
Yabn9ak.png

Mình chia sẻ cực dài với mọi người, cũng để cho mọi người thấy có những người đã làm được, và những người dù có thế nào cũng sẽ theo đuổi mơ ước của mình. Dù ước mơ có khó khăn ra sao, miễn đã có người từng làm được thì sẽ có cách làm. Mình cũng mong những ai có ước mơ giống mình biết rằng, ko phải là chuyện viễn tưởng. Cầm bút lên học vẽ dù ở tuổi nào, và cứ theo đuổi đi. Con đường làm mangaka rất thực tế, bạn chỉ cần đặt mục tiêu nhỏ và hoàn thành nó, đừng tự so sánh với các huyền thoại, thiên tài làm gì. Có vô số câu chuyện những người bắt đầu lại ở đủ ngành nghề, vì nó giống mình nên mình đã tìm hiểu rất nhiều, và họ cũng thành công. Tất nhiên tốn rất nhiều mô hôi nước mắt. Rất nhiều thời gian. Nhưng ngay cả khi bạn nghèo khó, bạn cũng làm được.
Cảm ơn những ai chịu khó đọc (lướt) hết mớ chữ này.
8fyNGtP.png
 
Nói thêm về nghề mangaka. Làm 1 mangaka bạn sẽ chỉ được ký 1 hợp đồng freelance tương tự sáng tác nhạc. Bạn được chia 1 khoản tầm 10% doanh thu bán truyện (chỉ tính tập hoàn chỉnh truyện của bạn, ko tính tạp chí có in nhiều bộ khác nhau trong đó). Trong tạp chí có nhiều bộ thì bạn được trả thù lao vẽ truyện. 1 trang tầm 7-9k yen. Có chỗ xịn (tạp chí lớn nhất Nhật Bản Jump) sẽ trả 10-12k yen/trang. Vẽ truyện tuần là 20 trang/tuần, tháng là tầm 30-60 trang/tháng.
Nên ban đầu khởi sự sẽ chỉ có thù lao vẽ. Tính ra cũng ngang 1 nghề thông thường. Nhưng khó khăn ở chỗ bạn phải tự chi trả bảo hiểm, tự mướn trợ lý. Trợ lý có thù lao cực thấp, tầm 800-1000 USD/tháng. Nếu trợ lý lâu năm, giỏi, và mangaka mướn là người nổi tiếng mới có thu nhập tầm 4-5k USD/ tháng. Trung bình 1 mangaka mướn từ 2-5 trợ lý, có khi phải mướn 10-12 người mới kịp vẽ.
Mangaka khởi sự rất nghèo, ko có tiền mướn ai vì thù lao thấp. Nên lúc đầu có khi phải tự mình vẽ rất kinh khủng. Trong 1-2 năm đầu mà chưa có thu nhập doanh thu bán truyện (gọi là bản quyền sáng tác) thì phải cày rất mệt mỏi, ảnh hưởng sức khỏe. Ko ít người dù sau này thành công giàu có vẫn bị ảnh hưởng sức khỏe từ lúc đầu, dẫn đến bệnh tật vẽ khó khăn, nghỉ dài.
Cái quan trọng là bạn ko thể qua đó chỉ sống với nghề vẽ manga, vì ko ai chịu bảo lãnh visa cho bạn ở lại. Bạn phải có 1 nghề khác. Người bản địa nói tiếng Anh thì dạy anh văn, người nước khác thì làm việc khác.
Nhưng hiện nay rất khác, bạn có thể thông qua 1 cty để vẽ rồi xuất bản ở Nhật. Đã có các cty Hàn, VN chịu dịch thuật và xuất bản ở đó. Hoặc bạn có thể làm remote do covid Nhật đã quen làm online. Vẽ cũng nhanh hơn do công nghệ phát triển. Dù khó khăn nhưng hi vọng những người đam mê sẽ ko từ bỏ. Đã và đang có nhiều thanh thiếu niên VN gửi sáng tác qua Nhật thi đạt giải, và vài người đã có hợp đồng vẽ chuyên nghiệp.
1683833225466.png
 
Hơn nhau ở cái nhà giàu
sAcB28F.png

Tôi cấp 3 cũng kêu gào đòi học vẽ làm thiết kế đồ hoạ mà ông già không cho, bắt nối nghiệp y. Nhà đủ ăn thôi.
Giờ làm bác sĩ
bbf48Nf.png


Gửi từ Đĩa bay bằng vozFApp
Cái lì nữa thím. Mình cũng bị bắt học NH đấy. Lúc đầu mình đâu có tiền tự học theo ý mình thích, bị ép thì theo thôi. Sau này mình tự bỏ tiền học đc mới dám cãi. Mình biết là bỏ nghề y rồi học vẽ lại rất là khó, nhưng nó cũng ko khó hơn mình bỏ nghề tài chính đâu. Làm tài chính rất giàu mà.
Mình ko có xài tiền ba mẹ, vì nếu xài thì làm sao cãi lời được. Đến bây giờ mình cũng ko xài. Nên ko thể nói vì nhà giàu thì thích làm gì làm. Mình đã sẵn sàng đi bán cafe, đi bán quán nhậu nếu mọi việc tồi tệ. May mắn là mình học xong và làm họa sĩ 3D ra tiền nên vẫn sống tốt. Vẫn lo được cho vợ con.
Mình đánh cược 1 ca rất lớn vì đó là mơ ước cả đời. Bạn ko thể sinh ra 1 lần nữa theo ý mình muốn đâu. Bạn tận dụng 1 cơ hội duy nhất này thôi. Thành công hay thất bại phải tự chịu hết.
 
Chúc thím tay cứng đá mềm :)), đọc bộ mankaga hoặc oneshot Look back, rõ là nghề này vất vả. Với nghèo, trừ những mankaga nổi tiếng.
Mình cũng ham đọc manga với xem anime, để ý đến phần cuối giới thiệu thấy trợ lí hoạ sĩ người Việt, hi vọng một ngày có người làm đạo diễn, hoặc vẽ chính :D.
 
Chúc thím tay cứng đá mềm :)), đọc bộ mankaga hoặc oneshot Look back, rõ là nghề này vất vả. Với nghèo, trừ những mankaga nổi tiếng.
Mình cũng ham đọc manga với xem anime, để ý đến phần cuối giới thiệu thấy trợ lí hoạ sĩ người Việt, hi vọng một ngày có người làm đạo diễn, hoặc vẽ chính :D.
Như mình tìm hiểu thì đã có vài họa sĩ vẽ chính rồi. Còn có ai nổi tiếng chưa thì ko biết. Mình cũng hi vọng mình và những người VN khác thành công. Mà ko chỉ người VN, mangaka nào mình cũng tôn trọng ước mơ vì họ dám theo đuổi 1 nghề khó khăn. Hi vọng họ đều có thể sống và làm nghề tốt. Dù thành công vang dội chỉ đến với số ít. Đôi lúc cũng ước gì mình thành công sớm như vài tác giả nổi tiếng khác, nhưng mà mình biết ai cũng phải khổ sở rồi mới thành công, dù sớm hay muộn. Nên mình vẫn cố. Cám ơn bác đã động viên.
6ugzqjz.png
 
Chúc thím tay cứng đá mềm :)), đọc bộ mankaga hoặc oneshot Look back, rõ là nghề này vất vả. Với nghèo, trừ những mankaga nổi tiếng.
Mình cũng ham đọc manga với xem anime, để ý đến phần cuối giới thiệu thấy trợ lí hoạ sĩ người Việt, hi vọng một ngày có người làm đạo diễn, hoặc vẽ chính :D.
Mà đúng là Fujimoto quá giỏi. One-shot từ hồi 17 tuổi đã rất hay và sâu sắc. Tuy ko phải 1 thiên tài như ông này nhưng mình cũng hi vọng tác phẩm sau này của mình cũng nhận được sự yêu thích nhất định từ đọc giả.
 
Sao bạn k vẽ và bán ở VN, bằng tiếng Việt?
VN ko giống Nhật bạn. Có ít nxb muốn làm 1 bộ dài hạn, đa số truyện thiếu kinh phí chỉ duy trì 1 thời gian ngắn rồi dẹp. Thu nhập rất bấp bênh nên ko làm được. Nhiều năm rồi rất nhiều người cũng cố gắng xuất bản mà rồi ko thành công.
Còn về khía cạnh kiểm duyệt thì VN ko thoáng như Nhật. Có nhiều yếu tố mình muốn lồng vào bộ truyện sẽ bị cấm. Nếu 1 truyện Nhật nổi tiếng vẫn sẽ được bán ở VN và che đi, nhưng đó là truyện do người VN sáng tác thì sẽ bị cấm xuất bản luôn.
Và ước mơ của mình là truyện mình càng nhiều người được xem và yêu thích càng tốt. Mình đã thích vậy từ bé, trước khi biết truyện nổi tiếng sẽ kiếm nhiều tiền. Mình nghĩ sản phẩm mình làm ra ai chẳng mong được càng yêu mến càng tốt. Thị trường VN gần như chưa hình thành nên việc đó rất khó. Nhật phát triển nhất thế giới, dù biết rất là khó nhưng nếu thành công, biết đâu cả TG biết đến. Dù nó ko nổi tiếng thì xuất bản ở Nhật mang lại cơ hội duy trì dài hạn cao hơn ở VN. Ít ra mình mong truyện của mình cũng đc xuất bản cho đến tập cuối mà ko bị dừng đột ngột.
Mình sẽ thử cho đến khi nào có 1 bộ dài hạn được đến tập cuối thì thôi. Mình ko bỏ cuộc giữa chừng vì đa số mangaka cũng bị từ chối, thất bại rất nhiều lần. Ko thể biết được thành công đến lúc nào nên bỏ cuộc lúc nào cũng là quá sớm.
 
Mà đúng là Fujimoto quá giỏi. One-shot từ hồi 17 tuổi đã rất hay và sâu sắc. Tuy ko phải 1 thiên tài như ông này nhưng mình cũng hi vọng tác phẩm sau này của mình cũng nhận được sự yêu thích nhất định từ đọc giả.

Nếu không ngại, thím thử post một vài truyện thím vẽ lên này xem, còn không muốn nghe 9 người 10 ý thì ib mình hóng với.
Mình thường chỉ ủng hộ tác giả bằng cách mua truyện xuất bản ở việt nam, cơ mà như thím hay những người vẽ và đăng online thì còn cách đọc ở các website trả phí nữa nhỉ?

Sent from HUAWEI CLT-L29 using vozFApp
 
Nếu không ngại, thím thử post một vài truyện thím vẽ lên này xem, còn không muốn nghe 9 người 10 ý thì ib mình hóng với.
Mình thường chỉ ủng hộ tác giả bằng cách mua truyện xuất bản ở việt nam, cơ mà như thím hay những người vẽ và đăng online thì còn cách đọc ở các website trả phí nữa nhỉ?

Sent from HUAWEI CLT-L29 using vozFApp
Đúng rồi. Họ sẽ đăng lên website trả phí để đọc. Ở nxb lớn bên Nhật thì họ đăng lên website chính, nếu nxb nhỏ thì họ đăng ở các trang bán comic. Còn fan art tự phát thì đăng 1 số trang ở Nhật, ở đó người ta cũng xem truyện của nhiều tác giả nghiệp dư. Ăn tiền quảng cáo là chủ yếu.
Ko thiếu truyện đăng ở đó mà bắt đầu trending thì còn được dựng thành anime nữa. Chỉ là ko nổi bằng mấy tạp chí xịn thôi, chứ có nhiều hướng để đi. Mình đang kẹt là còn dốt tiếng Nhật nên chưa làm đc.
Còn về manga của mình thì thật sự mình chỉ mới vẽ hentai. Chưa hoàn chỉnh 1 bộ manga nào cả. Mình chỉ sketch nhân vật, còn cốt truyện thì mình viết chữ thôi. Tất cả còn rời rạc chưa thành 1 one-shot hoàn chỉnh. Vì mình muốn học hỏi thêm càng nhiều càng tốt trước khi hoàn thiện. Khi nào xong tiếng Nhật mình sẽ vẽ 1 bộ hoàn chỉnh gửi đi thi. Dự kiến từ 3-5 năm nữa mới xong. Khi đó có khi 39-40 tuổi rồi nhưng mình còn đến 40 năm nữa để sáng tác nên ko sợ chút nào.
viYfUx5.png
 
Trước khi kể, mình xin chia sẻ là đã có mấy người Việt (theo mình biết ít nhất là 2) đã có truyện manga đăng tại Nhật, có vẻ chưa nổi tiếng nhưng là 1 khởi đầu. Còn mangaka thì kín tiếng lắm, có khi người Việt mà lấy tên bút danh Nhật ko ai biết được. Nên đây ko phải là mơ ước viễn vông. Vì mình biết có đến cả trăm họa sĩ nước ngoài đang sáng tác manga ở Nhật.
2mxudlE.png

Nhiều bác có khi cũng biết ở topic trước than thở về tiền, nhưng mình xin kể lại.

Mình là con nhà khá giả, nhưng từ bé đã mơ ước làm họa sĩ và vẽ truyện tranh, do khi mình bị áp lực và buồn bã nhất thì những câu truyện đó là 1 thứ giúp mình vui vẻ và vượt qua được khó khăn. Chủ yếu mình bị áp lực học hành thôi, học cũng khá toàn trường chuyên nên rất khó. Mình lại có cái tính ko muốn thua ai (mặc dù sau này thua nhiều cũng quen), nên rất mệt mỏi, và ba mẹ thấy học khá cũng bắt đầu kỳ vọng.
ZZG3wtS.png

Sau này, gia đình cho học ngân hàng. Mình học khá nên 4 năm là xong, còn được vào cty chứng khoán khá tốt để làm phân tích viên. 5 năm sau đã có địa vị vững. Nhưng trong thâm tâm mình luôn chỉ muốn vẽ. Mình muốn đi Nhật để đến gần hơn với ước mơ, do đó xin hb đi Nhật học quản trị kinh doanh (ba mẹ đã có cty nên cũng cho mình đi). Đi rồi mình mới nhận ra người Nhật phải hi sinh thế nào để làm việc họ mơ ước. Họa sĩ manga (mangaka) đa số nghèo và ko được học vẽ, chỉ số ít học dh mỹ thuật đàng hoàng. Mà họ đã phải sống với những đồng lương chỉ đủ để mua cơm, vẽ thuê trợ lý cho mangaka nổi tiếng, vừa vẽ vừa làm thêm ở quán cafe... để theo đuổi đam mê. Có 1 họa sĩ người Mỹ đã phải qua Nhật để dạy tiếng Anh, rồi mưu sinh bằng nghề dịch thuật suốt 14 năm mới bắt đầu làm họa sĩ được.
AstSliP.png

Thế nên, sau đó mình quyết định bỏ học ở Nhật. Mình về VN cãi nhau 1 trận to với ông già, sau đó đi học đh thiết kế (trường tư cùi).
1kQ97P3.png
Mục đích vì muốn sang Nhật thì cần có bằng đh mới xin visa được. Mà nghề mangaka lại ko phải là 1 nghề (ko có hđ lao động, ko có bảo hiểm, ko được trả lương, chỉ nhận thù lao như freelance). Thế là mình học nghề làm game. Mình làm họa sĩ 3D (dựng mô hình 3D) rồi tự học vẽ để theo đuổi nghề. Mình còn học đh song song đó. Vì sao mình ko làm nghề tài chính rồi vẽ ở Nhật? Vì ko ai mướn, nghề tài chính quá dư thừa nhân lực. Họ cần IT, bác sĩ, hộ lý, xây dựng, và hên sao nghề làm game cũng cần (dù hơi khó xin hơn).
ZZG3wtS.png


Sau khi ra trường, mình vẫn tiếp tục làm họa sĩ 3D đến nay. Ước mơ mangaka mình giấu, ba mẹ ko biết, đồng nghiệp ko biết, vợ con cũng ko. 9 năm rồi trình mình cũng khá, đã có chức vụ và thu nhập ổn. Mình còn rảnh freelance vẽ manga hentai, vẽ manhwa và làm mô hình 3D game kiếm thêm. Mình biết thông qua quan hệ với đồng nghiệp ở Nhật, rằng nghề mangaka cực kì áp lực. Bạn phải vẽ 1 tuần 20 trang, khoảng 105 khung. Cực kì chi tiết và đa số sẽ ko thể vẽ 1 mình. Trừ khi bạn vẽ 24/7. Đa số phải mướn trợ lý, và thù lao cho 1 trang vẽ khá rẻ, chỉ 7-9k yen. Sau khi mướn 2-3 trợ lý là hết tiền, ko còn tiền mướn nhà và ăn.
E4Dx7kU.png
Với nghề họa sĩ 3D, mình sẽ có từ 4k usd/tháng, kèm với thù lao tầm 4-5k usd từ manga, mình sẽ đủ để mướn trợ lý và tiền ăn.

Hiện tại mình vẫn đang học tiếng Nhật, vì khi đi Nhật 1 năm học được có tí mà đa số học bằng tiếng Anh. Sau khi tiếng Nhật tốt là mình nộp bản thảo gửi qua Nhật thi vẽ manga ngay. Nếu đậu và họ cho remote, thì mình ở VN đỡ hơn. Nếu ko thì mình sẽ tìm 1 công việc làm game và qua đó, cày 2 jobs (đằng nào cũng phải 2 việc thì mới nuôi vợ con và mướn trợ lý được). Dự định là vẽ truyện tháng (1 tháng tầm 35 trang) để kịp vẽ. Khi nào nổi tiếng mới chuyển qua tuần được (có tiền mướn nhiều trợ lý).
Cuộc cãi nhau với ông già rất căng, có thể nói là đến muốn đánh nhau (dù mình ngoan và ba mình ko bao giờ đánh mình).
upYSN0U.png
Thế nhưng rồi ông già cũng chịu thua, và vẫn chu cấp cho mình 1 căn nhà để vợ con ở. Thu nhập của mình thì đủ cho con học trường quốc tế và kèm vợ làm NH cũng dư chi tiêu hàng tháng, để dành được sau này mua nhà cho con. Mình thấy rất may mắn vì gia đình có điều kiện. Ba mẹ có của ăn của để. Mình sướng hơn 90% mangaka và chắc 95% người Việt. Liệu mình có chịu được khổ sở mà người nghèo phải chịu để hoàn thành ước mơ? Có làm việc quần quật để vừa lo cho vợ con, vừa gánh vác được áp lực công việc tại Nhật? Mình vẫn tin là mình làm được. Có rất nhiều người làm được, và chẳng lý do gì mình ko thể. Dù cho ko nổi tiếng, giàu có nhưng mình tin mình vẫn có thể tạo ra 1 bộ truyện đủ tốt để người đọc cũng cảm thấy vui vẻ, quên đi căng thẳng như truyện vẫn mang lại cho mình từ bấy đến giờ.

Một ngày nào đó, mình mong rằng mình có thể tự hào kể về 1 người Việt đã cố gắng thế nào để có thể xuất bản 1 bộ truyện làm hài lòng khán giả mọi nơi. Mình ko phải người Việt đầu tiên xuất bản manga ở Nhật, mình cũng hi vọng những người đi trước đã hoặc sẽ thành công và tiếp tục như vậy. Mình chỉ mong ước mơ ngày nào đó thành sự thật. Từ 1 ước mơ viễn vông, ngay cả người Nhật cũng ngăn cản con họ theo đuổi, mình thấy nó gần hơn bao giờ hết. Dù đã 3x tuổi (x trung học), có vợ con, mình vẫn tin 1 ngày sẽ làm được. Rất nhiều mangaka ở độ tuổi 39, 4x mới thành công, có 1 bộ truyện nổi tiếng ở mức khá hoặc cực kỳ nổi tiếng.
Yabn9ak.png

Mình chia sẻ cực dài với mọi người, cũng để cho mọi người thấy có những người đã làm được, và những người dù có thế nào cũng sẽ theo đuổi mơ ước của mình. Dù ước mơ có khó khăn ra sao, miễn đã có người từng làm được thì sẽ có cách làm. Mình cũng mong những ai có ước mơ giống mình biết rằng, ko phải là chuyện viễn tưởng. Cầm bút lên học vẽ dù ở tuổi nào, và cứ theo đuổi đi. Con đường làm mangaka rất thực tế, bạn chỉ cần đặt mục tiêu nhỏ và hoàn thành nó, đừng tự so sánh với các huyền thoại, thiên tài làm gì. Có vô số câu chuyện những người bắt đầu lại ở đủ ngành nghề, vì nó giống mình nên mình đã tìm hiểu rất nhiều, và họ cũng thành công. Tất nhiên tốn rất nhiều mô hôi nước mắt. Rất nhiều thời gian. Nhưng ngay cả khi bạn nghèo khó, bạn cũng làm được.
Cảm ơn những ai chịu khó đọc (lướt) hết mớ chữ này.
8fyNGtP.png

chúc thím thành công, hay thật đó, dám quyết tâm vì ước mơ của mình

à nhân tiện gửi vài bộ hentai của thím đọc xem nào :extreme_sexy_girl::extreme_sexy_girl:
 
chúc thím thành công, hay thật đó, dám quyết tâm vì ước mơ của mình

à nhân tiện gửi vài bộ hentai của thím đọc xem nào :extreme_sexy_girl::extreme_sexy_girl:
Cám ơn thím. Nhưng mà vấn đề hentai thì do nhiều lý do mình ko thể chia sẻ được, mong thím thông cảm.
pt7YPXa.png
Khi nào mình có 1 one-shot gửi Nhật tham gia thi mình sẽ đăng lên đây.
 
VN ko giống Nhật bạn. Có ít nxb muốn làm 1 bộ dài hạn, đa số truyện thiếu kinh phí chỉ duy trì 1 thời gian ngắn rồi dẹp. Thu nhập rất bấp bênh nên ko làm được. Nhiều năm rồi rất nhiều người cũng cố gắng xuất bản mà rồi ko thành công.
Còn về khía cạnh kiểm duyệt thì VN ko thoáng như Nhật. Có nhiều yếu tố mình muốn lồng vào bộ truyện sẽ bị cấm. Nếu 1 truyện Nhật nổi tiếng vẫn sẽ được bán ở VN và che đi, nhưng đó là truyện do người VN sáng tác thì sẽ bị cấm xuất bản luôn.
Và ước mơ của mình là truyện mình càng nhiều người được xem và yêu thích càng tốt. Mình đã thích vậy từ bé, trước khi biết truyện nổi tiếng sẽ kiếm nhiều tiền. Mình nghĩ sản phẩm mình làm ra ai chẳng mong được càng yêu mến càng tốt. Thị trường VN gần như chưa hình thành nên việc đó rất khó. Nhật phát triển nhất thế giới, dù biết rất là khó nhưng nếu thành công, biết đâu cả TG biết đến. Dù nó ko nổi tiếng thì xuất bản ở Nhật mang lại cơ hội duy trì dài hạn cao hơn ở VN. Ít ra mình mong truyện của mình cũng đc xuất bản cho đến tập cuối mà ko bị dừng đột ngột.
Mình sẽ thử cho đến khi nào có 1 bộ dài hạn được đến tập cuối thì thôi. Mình ko bỏ cuộc giữa chừng vì đa số mangaka cũng bị từ chối, thất bại rất nhiều lần. Ko thể biết được thành công đến lúc nào nên bỏ cuộc lúc nào cũng là quá sớm.
bạn đã từng thử lập fanpage, tạo ra những mẩu truyện ngắn/ dài, gọi là có cái sân chơi giao lưu giữa các mankaga việt với nhau chưa

mình thấy có nhiều fanpage như vậy và họ kiếm tiền từ quảng cáo là chủ yếu (chắc cũng ko quá nhiều để trang trải cuộc sống) như mèo mốc, truyện văn phòng....
 
Hậu quả của wibu chúa, chắc vừa húp mì vừa ảo tưởng nhà giàu, vợ con hp, làm tác giả nổi tiếng
prcoTMq.gif
Nick voz còn sáng đèn thì còn ăn bám ông bà già và làm khổ vợ con thôi. Trình vẽ chắc toàn ăn cắp ảnh mạng rồi về chế cháo. Ngay cả thằng thỏ 7 màu nổi thế mà còn không ăn thua.
cEwKWW2.jpg
 
Hậu quả của wibu chúa, chắc vừa húp mì vừa ảo tưởng nhà giàu, vợ con hp, làm tác giả nổi tiếng
prcoTMq.gif
Nick voz còn sáng đèn thì còn ăn bám ông bà già và làm khổ vợ con thôi. Trình vẽ chắc toàn ăn cắp ảnh mạng rồi về chế cháo. Ngay cả thằng thỏ 7 màu nổi thế mà còn không ăn thua.
cEwKWW2.jpg
Câu chuyện của mình chỉ có 1. Mình đang làm họa sĩ 3D và rảnh vẽ freelance thôi bác nhé. Chẳng phải họa sĩ tác giả nổi tiếng gì cả. Ước mơ chưa thực hiện được. Mình vẫn đang cày ở VN để nuôi vợ con, vì cãi nhau với obz nên mình ko dựa vào gia đình. Thế nên kinh tế khó khăn đi thì mình cũng khó khăn theo. Ngay cả buổi khuya thế này mình vẫn đang làm freelance cho khách để kiếm thêm. Rảnh thì mình luyện vẽ. Ko biết mình ảo tưởng ở chỗ nào?
 
bạn đã từng thử lập fanpage, tạo ra những mẩu truyện ngắn/ dài, gọi là có cái sân chơi giao lưu giữa các mankaga việt với nhau chưa

mình thấy có nhiều fanpage như vậy và họ kiếm tiền từ quảng cáo là chủ yếu (chắc cũng ko quá nhiều để trang trải cuộc sống) như mèo mốc, truyện văn phòng....
Mình cũng đọc mấy truyện đó. Nó cũng giống kiểu 4koma của Nhật. Nhưng mà mình thích vẽ kiểu truyện dài kỳ hơn. Mình ko lập fanpage mà có tham gia mấy hội nhóm vẽ. Lâu lâu sketch hoặc vẽ 1 tấm cũng có đăng lên đó. Mình thích sáng tác 1 bộ dài có nội dung sâu hơn truyện hài, vì mình ko giỏi về mảng tấu hài lắm. Làm kiểu shounen (truyện cho bé trai) thôi.
Hồi đi học đh thiết kế mình có quen thầy và một vài bạn đã thực sự sáng tác truyện dài kỳ cho nxb. Nhưng mà ko hiểu lý do gì, đa số được 1 thời gian rồi ngưng. Họ nói 1 bộ được trả tầm 20-30tr. Tính ra khá là thấp chưa đủ trang trải. Và thường bán cũng ít, vì ko quảng cáo và nổi bằng truyện Nhật.
Ở Nhật truyện hay vì có 1 hệ thống xét duyệt, chỉnh sửa, editor rất giỏi. Quảng cáo rất nhiều tiền. Và luật ở Nhật là dù tác giả sáng tác gì thì cũng tôn trọng và ko cấm đoán tuyệt đối. Nên nhiều bộ rất hay, dị và khác lạ. Nó cũng kích thích tác giả sáng tạo hơn. Ở VN thì mình đã được chia sẻ 1 số bản thảo bị cắt xén rất gắt, kể cả vẽ ngực hơi to cũng bị bắt chỉnh.
Nói chung mình có việc làm cũng ổn, mình ko thể và cũng ko muốn nổi tiếng bằng các mẩu truyện ngắn hài ở fb. Mình vẫn cố làm truyện shounen dài kỳ thôi. Làm truyện hài cũng là 1 tài năng đó. Nhưng mà hài nó lại phụ thuộc lớn vào gu của mỗi nước nên kiểu hài VN ko thể nổi ở Nhật. Vậy nên mấy bạn ở VN khó sang Nhật vẽ được, có 1 tác giả Malaysia mình biết (hoặc Indo) vẽ được truyện hài ở Nhật là bộ Bad girl Exocist Reina (不良退魔師レイナ) của OTOSAMA thôi. Tác giả của Tây Du Ký bựa ngày xưa nổi ở châu Á.
 
Hậu quả của wibu chúa, chắc vừa húp mì vừa ảo tưởng nhà giàu, vợ con hp, làm tác giả nổi tiếng
prcoTMq.gif
Nick voz còn sáng đèn thì còn ăn bám ông bà già và làm khổ vợ con thôi. Trình vẽ chắc toàn ăn cắp ảnh mạng rồi về chế cháo. Ngay cả thằng thỏ 7 màu nổi thế mà còn không ăn thua.
cEwKWW2.jpg
Nói về Thỏ Bảy Màu. Truyện hài thì mang đậm gu của người nước đó. Với hay lồng ghép mấy xu hướng trendy của văn hóa nước mình vào. Nên nếu xem truyện Nhật người Việt cũng ko hiểu 100% mấy cái troll liên quan đến văn hóa của họ. Và Thỏ nổi tiếng ở VN cũng ko nổi ở quốc tế được. Có ít tác giả mà làm đc truyện hài nổi ở mọi nơi lắm. Ngay cả Thỏ lồng cái hài miền Nam vào người miền khác cũng bảo ko thích mà. Mà mình lại kém mảng hài nên chịu. Ở VN muốn ăn thua phải tập tành làm nhiều thể loại hơn chỉ có truyện trẻ em, lịch sử và hài. Quan trọng là bộ kiểm duyệt bớt cắt xén đi.
YQtAH0E.png
 
Back
Top