ChinchinChanchan
Senior Member
Lâu lâu cứ bắt gặp cái kiểu này: "Không có gì đúng cũng không có gì sai, không có gì tốt cũng không có gì xấu, không có gì xấu cũng không có gì đẹp''.
Nhưng mà rõ ràng khi đặt một cái đẹp bên cạnh một cái xấu thì cái đẹp nổi bật hơn rõ ràng mà nhỉ ?
Hay như trong một tập thể nhiều người như kiểu một bộ phim, một bộ truyện, có những nhân vật có phẩm chất để có thể xếp họ vào vai chính, trong khi có những nhân vật chỉ xếp được vào vai quần chúng. Nếu lý luận theo kiểu "không có quy chuẩn gì về tốt, xấu, đẹp, xấu'' thì chẳng lẽ một nhân vật chỉ xứng đáng vào vai quần chúng thì cũng bốc đại cho lên thành nhân vật chính được ngay trong bộ phim đó ? Thật lố bịch !
Rõ ràng là cái tư tưởng "không có gì là tốt, xấu, đẹp, xấu, đúng sai'' nó chỉ có thể có lý khi "không có khung tham chiếu'' nào để đo đạc, đo lường, ước chừng, đánh giá. Còn nếu như có quy chuẩn, có khung tham chiếu, có nội quy, có luật lệ thì cái "chủ nghĩa ba phải'' này chỉ là một đống trash không hơn không kém !
Nhưng mà rõ ràng khi đặt một cái đẹp bên cạnh một cái xấu thì cái đẹp nổi bật hơn rõ ràng mà nhỉ ?
Hay như trong một tập thể nhiều người như kiểu một bộ phim, một bộ truyện, có những nhân vật có phẩm chất để có thể xếp họ vào vai chính, trong khi có những nhân vật chỉ xếp được vào vai quần chúng. Nếu lý luận theo kiểu "không có quy chuẩn gì về tốt, xấu, đẹp, xấu'' thì chẳng lẽ một nhân vật chỉ xứng đáng vào vai quần chúng thì cũng bốc đại cho lên thành nhân vật chính được ngay trong bộ phim đó ? Thật lố bịch !
Rõ ràng là cái tư tưởng "không có gì là tốt, xấu, đẹp, xấu, đúng sai'' nó chỉ có thể có lý khi "không có khung tham chiếu'' nào để đo đạc, đo lường, ước chừng, đánh giá. Còn nếu như có quy chuẩn, có khung tham chiếu, có nội quy, có luật lệ thì cái "chủ nghĩa ba phải'' này chỉ là một đống trash không hơn không kém !