namqna
Senior Member
xạo làm gì bác. năm ngoái đà nẵng dịch, có đi làm được đâu. bí bách mới tìm cách kiếm tiền. Em cũng ko nói nó xấu, chỉ là em nóng vội ko đủ kiến thức.xạo để đặt backlink à
View attachment 562560
xạo làm gì bác. năm ngoái đà nẵng dịch, có đi làm được đâu. bí bách mới tìm cách kiếm tiền. Em cũng ko nói nó xấu, chỉ là em nóng vội ko đủ kiến thức.xạo để đặt backlink à
View attachment 562560
lúc trước leo lên 6 tầng giàn, bất chợt nhìn xuống dưới rồi nghĩ bây giờ rớt xuống thì tiền đâu mà chữa, 6tr có đáng ko. Hôm đấy về thức trắng. Nhưng mà ko bỏ được, học 5 năm trời rồi,ngoài nghề đấy ra trong đầu ko có gì cả.Làm công ăn lương mà làm xd nữa thấy đồng tiền nó khó ngay.
Bớ ng ta thằng seeder đặt backlinkEm ở quê, lúc 18 tuổi bắt đầu lên thành phố học đại học thì mẹ đã dặn câu: " bao giờ có nhà có xe đã tính chuyện có người yêu, cưới xin nghe con!". Do ở quê e nhiều thanh niên lên phố có con sớm, cưới sớm, bỏ học. Em học xây dựng 5 năm. Đến năm cuối ngồi cà phê bàn chuyện với đám bạn, tính xem bao giờ mua được nhà ở. Lúc đấy đất Đà Nẵng lên cao, tầm 2 tỷ một lô, tính ra lươn 20tr 1 tháng thì để dành đến gần 40 tuổi mới có miến đất. Sau khi ra trường, lương chỉ có 6tr làm có tiết kiệm nhưng ko bao nhiêu, 2 tỷ nó cứ đè nặng. Em làm xây dựng, đi xây biệt thự, bảo trì nhiều nơi giá trị căn đến 40 tỷ, bức tranh treo tường gần 100 triệu. Lúc đấy cảm giác nhiều lúc khó tả. Năm ngoái Đà Nẵng dịch, xây dựng tạm ngừng. Em dùng tiền tiết kiệm đầu tư forex, lại thất bại. Năm nay làm lại từ đầu, tháng e cũng để dành được 8tr. Nhưng cảm giác vẫn ko đủ, e biến thành đứa keo kiệt, ko dám ăn tiêu. Tuy nghèo nhưng e luôn cảm giác mấy trăm triệu nó rất bé, ko đủ để là gì cả. Em trở thành người tham lam, ích kỹ, keo kiệt, em chỉ muốn để dành tiền, ko dám yêu, ko dám quen ai hết. Dạo gần đây có nhiều người nói đà ông trên 25 phải có 500tr để dành, e càng áp lực hơn nữa. Có ai giống e ko?
cái backlink này nó tự đặt đấy, adm trước bảo auto chèn do có thằng mua gói quảng cáo forex ở đâyBớ ng ta thằng seeder đặt backlink
Em ở quê, lúc 18 tuổi bắt đầu lên thành phố học đại học thì mẹ đã dặn câu: " bao giờ có nhà có xe đã tính chuyện có người yêu, cưới xin nghe con!". Do ở quê e nhiều thanh niên lên phố có con sớm, cưới sớm, bỏ học. Em học xây dựng 5 năm. Đến năm cuối ngồi cà phê bàn chuyện với đám bạn, tính xem bao giờ mua được nhà ở. Lúc đấy đất Đà Nẵng lên cao, tầm 2 tỷ một lô, tính ra lươn 20tr 1 tháng thì để dành đến gần 40 tuổi mới có miến đất. Sau khi ra trường, lương chỉ có 6tr làm có tiết kiệm nhưng ko bao nhiêu, 2 tỷ nó cứ đè nặng. Em làm xây dựng, đi xây biệt thự, bảo trì nhiều nơi giá trị căn đến 40 tỷ, bức tranh treo tường gần 100 triệu. Lúc đấy cảm giác nhiều lúc khó tả. Năm ngoái Đà Nẵng dịch, xây dựng tạm ngừng. Em dùng tiền tiết kiệm đầu tư forex, lại thất bại. Năm nay làm lại từ đầu, tháng e cũng để dành được 8tr. Nhưng cảm giác vẫn ko đủ, e biến thành đứa keo kiệt, ko dám ăn tiêu. Tuy nghèo nhưng e luôn cảm giác mấy trăm triệu nó rất bé, ko đủ để là gì cả. Em trở thành người tham lam, ích kỹ, keo kiệt, em chỉ muốn để dành tiền, ko dám yêu, ko dám quen ai hết. Dạo gần đây có nhiều người nói đà ông trên 25 phải có 500tr để dành, e càng áp lực hơn nữa. Có ai giống e ko?
lương đn tầm chừng đó thôi bácHọc chính quy hay tại chức mà lương có 8tr ở ĐN thế
bl là gì thế b?cái backlink này nó tự đặt đấy, adm trước bảo auto chèn do có thằng mua gói quảng cáo forex ở đây
t tin, 1 kỹ sư XDDDCN HN cho hayEm ở quê, lúc 18 tuổi bắt đầu lên thành phố học đại học thì mẹ đã dặn câu: " bao giờ có nhà có xe đã tính chuyện có người yêu, cưới xin nghe con!". Do ở quê e nhiều thanh niên lên phố có con sớm, cưới sớm, bỏ học. Em học xây dựng 5 năm. Đến năm cuối ngồi cà phê bàn chuyện với đám bạn, tính xem bao giờ mua được nhà ở. Lúc đấy đất Đà Nẵng lên cao, tầm 2 tỷ một lô, tính ra lươn 20tr 1 tháng thì để dành đến gần 40 tuổi mới có miến đất. Sau khi ra trường, lương chỉ có 6tr làm có tiết kiệm nhưng ko bao nhiêu, 2 tỷ nó cứ đè nặng. Em làm xây dựng, đi xây biệt thự, bảo trì nhiều nơi giá trị căn đến 40 tỷ, bức tranh treo tường gần 100 triệu. Lúc đấy cảm giác nhiều lúc khó tả. Năm ngoái Đà Nẵng dịch, xây dựng tạm ngừng. Em dùng tiền tiết kiệm đầu tư forex, lại thất bại. Năm nay làm lại từ đầu, tháng e cũng để dành được 8tr. Nhưng cảm giác vẫn ko đủ, e biến thành đứa keo kiệt, ko dám ăn tiêu. Tuy nghèo nhưng e luôn cảm giác mấy trăm triệu nó rất bé, ko đủ để là gì cả. Em trở thành người tham lam, ích kỹ, keo kiệt, em chỉ muốn để dành tiền, ko dám yêu, ko dám quen ai hết. Dạo gần đây có nhiều người nói đà ông trên 25 phải có 500tr để dành, e càng áp lực hơn nữa. Có ai giống e ko?
Và rồi 2 đứa con bạn lớn lên lại mặc cảm tự ti y như các bạn ngày nay, thậm chí còn hơn ngày nayThớt ở thành phố lớn là dở rồi, lương phải 30 củ trở lên thì mới tính đc đến chuyện mua nhà và sau này lấy vợ thì vợ cũng phải tầm thu nhập nhiêu đó thì mới vươn lên đc ở nơi đô thị đắt đỏ.
Mình cũng có mấy năm ở HN, cũng định tính ở lại HN đấy chứ, nhưng chi phí đắt đỏ, giá nhà cửa leo quá cao, mà thu nhập 2 vợ chồng chỉ đủ mua nhà ngoại thành xa tít, nếu mà mua thì đi làm vỡ mồm (chưa kể kẹt xe), rồi đưa đón con đi học, các kiểu..vv
Rồi quyết định bỏ, về quê. Giờ lương mình hơn 2 chục, lương vợ 10 tr, sống khỏe, nhà cửa ok rồi, mỗi tháng tiêu tẹt ga cả gia đình 4 người chưa hết đc 10 triệu. Quan trọng nhất là môi trường sống tỉnh lẻ nó đỡ xô bồ, mà bọn trẻ học ở thành phố tỉnh lẻ thì cũng ổn lắm chứ.
Nghĩ cảnh chen lấn ở HN mà thấy khiếp.
Em ở quê, lúc 18 tuổi bắt đầu lên thành phố học đại học thì mẹ đã dặn câu: " bao giờ có nhà có xe đã tính chuyện có người yêu, cưới xin nghe con!". Do ở quê e nhiều thanh niên lên phố có con sớm, cưới sớm, bỏ học. Em học xây dựng 5 năm. Đến năm cuối ngồi cà phê bàn chuyện với đám bạn, tính xem bao giờ mua được nhà ở. Lúc đấy đất Đà Nẵng lên cao, tầm 2 tỷ một lô, tính ra lươn 20tr 1 tháng thì để dành đến gần 40 tuổi mới có miến đất. Sau khi ra trường, lương chỉ có 6tr làm có tiết kiệm nhưng ko bao nhiêu, 2 tỷ nó cứ đè nặng. Em làm xây dựng, đi xây biệt thự, bảo trì nhiều nơi giá trị căn đến 40 tỷ, bức tranh treo tường gần 100 triệu. Lúc đấy cảm giác nhiều lúc khó tả. Năm ngoái Đà Nẵng dịch, xây dựng tạm ngừng. Em dùng tiền tiết kiệm đầu tư forex, lại thất bại. Năm nay làm lại từ đầu, tháng e cũng để dành được 8tr. Nhưng cảm giác vẫn ko đủ, e biến thành đứa keo kiệt, ko dám ăn tiêu. Tuy nghèo nhưng e luôn cảm giác mấy trăm triệu nó rất bé, ko đủ để là gì cả. Em trở thành người tham lam, ích kỹ, keo kiệt, em chỉ muốn để dành tiền, ko dám yêu, ko dám quen ai hết. Dạo gần đây có nhiều người nói đà ông trên 25 phải có 500tr để dành, e càng áp lực hơn nữa. Có ai giống e ko?