Kể về thời kì khó khăn nhất mà bạn đã từng trải qua

Mình 72G1 nè bạn :)
Mình cũng VT, nhưng ngày xưa làm gì có tiền đi Hoa Mai, Toàn Thắng. Toàn phải chạy xe máy về ^^
Kìa Quyền, làm quen đi chứ mày, nhát thế
KgmQHtR.png
 
Năm 2011 học trung cấp 2 năm đến lúc gần ra trường, lại thấy tương lại mờ mịt, bỏ.
Năm 2013 thi đậu trường khác, học IT
Cuối 2013 gia đình làm ăn thua lỗ , phá sản. Chuyển nhà, may đợt đó có chị gái lo cho chi phí học nên cũng đỡ.
Giữa năm 2014 thì gia đình cũng có chuyện, chẳng có hứng thú học hành, bạn cùng phòng chung lớp trộm tiền, rồi tml đó nhân lúc mình về nhà nghỉ lễ, nó dọn đồ đi thả cho mình ghánh tiền trọ, lên lớp thì tml đó gặp mình là trốn.
sauđó, mình bị trầm cảm 2 tháng, toàn muốn tự tự, nghỉ học, cứ nhốt mình trong phòng không đi ra ngoài, trừ lúc đói quá thì đi ăn.Đến lúc ra trường đi làm thì lại bị quỵt lương. Còn giờ thì mọi thứ ổn chỉ là dell có người yêu :(
 
năm trước, đi làm xây dựng thấy cai thợ kiếm được nên cũng nhảy vào nuôi thợ, nhận khối lượng để làm, xong rồi tiền công trình thì ứng k đủ, chạy vạy từng đồng 1 nuôi thợ, cả chục người chứ ít gì :( ai vay được vay cả, sáng 5h dậy thúc quân đi làm, có việc gì phát lại phóng từ công trình này sang công trình kia cách nhau 20 30 km :(, nằm ngủ lúc nào cũng mơ kiếm tiền nuôi thợ cho xuôi việc, giờ xong xuôi cả rồi, thợ thuyền cũng giải tán cả rồi, vẫn chưa lấy hết được tiền công trình, mà lại phát sinh bảo trì bảo hành, thợ k có, tiền cũng k, nhiều lúc nghĩ nó nản thật
 
Nghỉ 3 tháng để làm luận văn cao học, tiền ra mà ko vào, đầu tư bitcoin gãy, mượn tiền ko ai cho, cuối cùng cầm con xe 20 củ để giải quyết. Hên là đi làm lại thì 1 tháng là mọi việc lại đâu vào đó --> khó khăn nhất là lúc không làm ra tiền.
 
Năm 2012 làm bên chuỗi siêu thị 24h, vị trí cửa hàng phó mà bị mấy đứa CH phó khác train cùng gài th là bị sa thải. Cay éo tả được, đúng hôm thứ 6 ngày 13. CV đang ngon cb tới cái ghế CH trường, mất ăn mất ngủ cả tuần.

via nextVOZ for Android
 
sáng nay đi làm, con trai út của bệnh nhân nhảy lầu tự tử khi mới 37t. nhà cũng khá giả, có khả năng mướn người làm mà ko hiểu sao phải tuyệt vọng đến vậy. bệnh nhân thì già, tầm hơn 70t. mình nghĩ ngta ko thể chịu nổi cú sốc này. đời là bể khổ mà =((.
 
giai đoạn này khủng hoảng kinh khủng, không có tâm trạng làm việc, lương thấp nên đang muốn nhảy việc mà ở tỉnh ít công việc quá. Stress cả mấy tuần nay không biết có nên vô Sài Gòn lại không
 
Thời này chứ còn thời qué nào nữa :D bán dần những thứ không cần thiết lắm :v đầu tiên là con Mac đang dư, sau là bán chỗ trang sức hồi lắm tiền sắm bừa bãi ra, rồi giờ là đi nốt con Piano điện mấy năm không thèm động đến. Covid làm cty chậm lương :v hận vcl
 
Năm 2013, tháng làm được 3 triệu. Ở trọ ở làng Phú Mỹ với thằng bạn, sáng đi làm thằng bạn ngủ ở phòng trọ, thế nào để trộm nó vào nẫng mất cái laptop. Buồn quá buồn, mượn thằng bạn học cùng trường 2.5tr, với mượn con em cái điện thoại nó đang dùng bán được 1tr (đt mình rẻ quá nên ko bán được) để thêm vào mua cái laptop cũ. Đi mua thì gặp đúng cái laptop của mình bị mất, ở đường Lê Thanh Nghị.
Tháng sau chuyển phòng trọ sang Cổ Nhuế với thằng em làm cùng. Tối ngủ để xe ở ngoài, bị trộm mất con Airblade mà quẫn quá. Chán, nghỉ việc về quê. Ngồi sau xe thằng bạn nó chở về mà thẫn thờ.
Về quê đợi việc, thất nghiệp gần 3 tháng. Loanh quanh bán hàng cho mẹ, đến đần cả người.
Nhìn lại đúng là quãng thời gian tối tăm.

Thời sinh viên tôi cũng ở trọ và cũng gặp mấy thằng y như anh luôn. Mất đồ liên tục. :sneaky:
Và bản chất của mấy thằng như thế là xuề xoà cẩu thả và lười nhác.
Mất cũng đáng.
 
Cũng vừa năm ngoái thôi, tự dưng nghĩ đến việc không muốn sống nữa, chỉ vì nghĩ nếu sống rồi lại chết thì sống để làm gì. Tối nào cũng nghĩ đến cái chết, không muốn nhìn người thân mình chết trước mắt mình, không muốn cố một cuộc sống tạm bợ,...
Rồi lúc đó tôi tìm được một đứa bạn khác giới dù không chia sẻ những chuyện đó, nhưng trò chuyện với nó rất vui nên từ từ quên hết mấy ý nghĩ đó đi, rồi suy nghĩ về việc tương lai mình nên cố gắng sống thế nào vì có nhiều thứ còn đang chờ mình. Rồi tôi và cô ấy trở thành người yêu của nhau, rồi lại chia tay sau đó không lâu vì cô ấy không có tình cảm thật sự với tôi. Giờ ý nghĩ tới cái chết đó cũng mất thật rồi, người mà tôi thương cũng mất theo rồi, có lẽ lí do cô ấy xuất hiện trong cuộc đời tôi là giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất mà tôi từng trải qua mà thôi, chứ không phải là người sẽ theo tôi tới cuối con đường.
 
Last edited:
Thời sinh viên tôi cũng ở trọ và cũng gặp mấy thằng y như anh luôn. Mất đồ liên tục. :sneaky:
Và bản chất của mấy thằng như thế là xuề xoà cẩu thả và lười nhác.
Mất cũng đáng.
Công nhận :)) Éo sửa được thím ạ!
 
Hiện tại luôn.Con nyc sắp lấy chồng. Sút mấy cân, mấy tuần nay ko tập trung làm dc việc gì
 
sáng nay đi làm, con trai út của bệnh nhân nhảy lầu tự tử khi mới 37t. nhà cũng khá giả, có khả năng mướn người làm mà ko hiểu sao phải tuyệt vọng đến vậy. bệnh nhân thì già, tầm hơn 70t. mình nghĩ ngta ko thể chịu nổi cú sốc này. đời là bể khổ mà =((.


Chắc bị trầm cảm đó bác! Mình cũng biết 1 trường hợp nhà khá giả chả phải bị áp lực gì về kinh tế cũng chọn cách treo cổ tự tử! Căn bệnh này có thể bào mòn đi những ý chí dù là sắt đá nhất, khi thấy việc sống nó chả có ý nghĩa gì cả và mỗi ngày mình còn phải sống là thấy áp lực kinh khủng, mình đã đôi lần bị rơi vào nên rất hiểu!
 
Hiện tại ko nghề nghiệp, ko tương lai, ko ny. Đang học tiếng nhật đợi hết dịch đi nhật làm culi cửu vạn.=((=((
 
Back
Top