h_ngyn
Senior Member
Tôi mới đọc qua mấy cuốn trinh thám của nổi tiếng thì có nhận xét như sau.
- Keigo: Đây là tác giả đầu tiên, như một bác đã chia sẻ ở trên, thì sẽ có 2 ngạch chính là trinh thám thuần hoặc là truyện tâm lí. Bác này ở VN thấy xuất bản khá nhiều cuốn, tuy nhiên được đánh giá là viết không đều tay, có những cuốn rất hay nhưng có những cuốn thì lại không được hay cho lắm, tất nhiên thì đó cũng là cảm nhận của riêng từng người.
Các tác phẩm mà mình đã đọc và thấy là hay, đáng tiền mua: Phía sau nghi can X, Bạch dạ hành, Ác ý, Tiệm tạp hoá Namiya - Edogawa Ranpo: Bác này thì trinh thám nhưng theo hướng kinh dị, tâm lí, chủ yếu viết truyện ngắn. Mình thì không đánh giá cao trinh thám của bác này lắm, mà truyện của bác cuốn hút mình bởi yếu tố tâm lí, ma mị, còn về trinh thám thì thấy nó không gay cấn, thường là đáp án được mở ra rất nhanh. :v cơ mà bác này rất hay có kiểu viết plot twist chồng plot twist, đại loại sẽ là: đưa ra suy luận X, nhưng sau đó lại đưa ra một suy luận Y bẻ lại suy luận X, cả 2 suy luận đều có sự hợp lí riêng của nó, và thi thoảng sẽ để người đọc tự phán đoán xem là suy luận nào mới là suy luận đúng. À mà bác này còn có truyện chưa viết xong nhưng nhà xuất bản vẫn xuất bản. Đọc mà tức
Các tác phẩm mình đã đọc (thưc ra thì có lẽ là tất cả những cuốn theo mình biết của bác này rồi): Tuyển tập truyện của Edogawa Ranpo (trong này có 1 truyện ngắn chưa viết hết nhưng vẫn được cho vào), Gã hề địa ngục, Chiếc ghế người, Dấu vết của quỷ. - Tử Kim Trần: Đây là tác giả mình đánh giá khá cao, mình đã ngồi đọc 1 mạch hết 5 tác phẩm mà được coi là hay nhất của ông. Nếu mà "Phía sau nghi can X" được đánh giá rất cao về plot twist thì mình thấy là vẫn còn thua các tác phẩm của Tử Kim Trần về mặt này. Truyện của Tử Kim Trần thường xuyên có plot twist khi vén màn để cho thấy độ cao tay và đầu óc của hung thủ.
Nhưng mà có 1 cái mà mình khá là cấn về truyện của Tử Kim Trần (và có vẻ là cũng xảy ra đối với các tác phẩm của Lôi Mễ, dù mình chưa có đọc tác phẩm nào của tác giả này) đó là sẽ có những lúc mà cảnh sát tìm hung thủ bằng cảm giác, tức là dù không có chứng cứ nhưng sẽ khoá chặt 1 người mà cảnh sát cho là hung thủ và đi tìm chứng cứ để chứng minh người này là hung thủ. :/ mình đọc nhiều lúc thấy cực kì phản logic về việc này. Vì truyện của Tử Kim Trần thường là sẽ cho người đọc biết trước hung thủ là ai, nên sẽ rất hay xảy ra tình trạng là, dù hung thủ có chứng cứ ngoại phạm tốt như thế nào, thậm chí là hoàn hảo, thì cảnh sát lúc nào cũng sẽ kiểu: Ồ, chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, nhưng mà mình cứ có cảm giác người này là hung thủ, và cứ tiếp tục điều tra họ. Trong khi đối với các nhân vật khác mà có chứng cứ ngoại phạm là họ sẽ bỏ qua luôn và không điều tra nữa. Nó sẽ rất ảo ma ở những chi tiết đó, kiểu không cần biết nhưng nhân vật chính bảo ai là hung thủ thì chắc chắn sẽ là người đó vậy.
Các tác phẩm mình đã đọc, tất cả mình đều thấy hay nha: Đêm trường tăm tối, Đứa trẻ hư, Tội lỗi không chứng cứ, Mưu sát, Sự trả thù hoàn hảo. - Conan Doyle: Mình đã đọc hết series về Sherlock Holmes. Để nói về cảm nhận cá nhân của mình thì, các truyện làm mình ấn tượng bởi sự suy luận sắc bén của Sherlock Holmes cùng với sự logic của nó, nhưng không làm mình cảm giác "đã", "thoả mãn" cho lắm.
- Chan Ho Kei: Mới đọc cuốn 13.67 của bác này, nếu ai là fan của Sherlock Holmes thì mình highly recommend đọc nha. đọc mình thấy có nét gì đó khá là giống Sherlock Holmes
- Lôi Mễ: mình thấy nhiều người rcm Lôi Mễ, cá nhân mình đã đọc 2 cuốn của Lôi Mễ là Độc giả thứ 7 và Đề thi đẫm máu thì phải thú thật là mình đã phải cố gắng rất nhiều để không drop, nhất là Đề thi đẫm máu. Cả 2 cuốn trinh thám rất chi là ảo ma, kiểu nhân vật chính bảo vậy thì nó là vậy đấy. Cá nhân mình thì có vẻ không hợp Lôi Mễ lắm, chắc sẽ không tìm đọc thêm cuốn nào của tác giả này nữa.
Last edited: