có nên nghỉ việc không?

Tưởng tượng bro sau khi nghỉ việc, tận hưởng cảm giác thoải mái ở nhà.
1 tháng rồi 2 tháng 3 tháng không kiếm được việc, gia đình nói ra nói vào, hàng xóm chỉ trỏ ăn không ngồi rồi, bạn bè gặp câu đầu tiên hỏi luôn là: dạo này làm gì ở đâu?
Bro nghĩ xem. Năm nay layoff nhiều, ngoài tuổi trẻ ra không có ưu điểm gì thì khéo 6 tháng sau còn ngồi mốc ở nhà đấy.
Kiếm được việc đã rồi hẵng nghỉ
 
em năm nay mới 24 (2000), do kế hoạch công ty thay đổi nên em gần như ko có việc, có việc thì nhàm chán, ko đụng não mấy. Cũng chưa đủ điều kiện nhận trợ cấp thất nghiệp nhưng cũng tích đc 1 khoản (80tr), vợ con, nợ nần đều không. Giờ mỗi ngày lên cty lại chán ko chịu đc, nhà thì khuyên chưa nên nghỉ nhưng e sắp đến giới hạn r =((=((=(( Theo các bác em có nên keme mọi thứ và nghỉ ko =((=((=((
thì đi phỏng vấn job khác đi, có job ngon hơn thì nhảy. Chứ h ra đường đầy người đói
 
Thì kiếm việc khác update cv đi rồi đi pv thì đỗ thì báo nghỉ, chứ lên cty éo có việc ngồi làm việc riêng thì k đc ngồi đọc báo lắm cũng chán tù hết đầu óc, khác gì zombie văn phòng đù luôn

via theNEXTvoz for iPhone
 
Tôi cũng đang như anh nhưng ở trạng thái ngược lại. 33 tuổi, việc thì thằng sếp cứ dí thêm, đến mức quá tải, cũng đã đi pv nhưng đều k đc chỗ nào. Ngày ngày đi làm với 1 bộ não luôn lẩm bẩm " nghỉ cmn đi "
Chán lắm rồi nhưng tôi k thể nghỉ, vì nghỉ thì vợ tôi và con tôi ko có sữa, tôi lại làm. và cái trái tim và tâm hồn tôi ngày càng đi vào bóng tối.
Tôi cũng éo biết phải làm gì, đ m cuộc sống cơm áo gạo tiền khiến tôi chết từ nhiều năm trước rồi. Chiều qua tôi bị thằng sếp gọi lên, chửi như đ m nó định nuốt tôi, cả văn phòng nhìn vào tôi. Tất nhiên từng này tuổi tôi vẫn bình tĩnh vâng dạ, mặc dù biết nó đang chửi tôi. Phiên dịch lại dịch lại 1 lần nữa tôi lại nghe lại lần thứ 2 của câu chửi đó.
Và khi chửi sau tôi lại cúp đuôi xuống làm như thể mọi thứ vẫn như bình thường. Nhưng bình thường thế đéo nào được, khi vừa bị chửi giữa trốn đông người, lòng tôi lại dậy sóng muốn nghỉ nhưng nghĩ đến bịch bỉm, hộp sữa của con ở nhà tôi lại làm. Có lẽ tôi chết thật r. Giờ chỉ là 1 con zoombie đi làm đúng nghĩa.
Tôi lại gửi CV nhưng vô vọng ở thời điểm này !
 
khuyên bác không nên nghỉ, k có việc thì ngồi học những thứ mà bác tự cảm thấy bản thân đang thiếu, sau đó học thêm kỹ năng ngoài nữa bác ạ
 
Tôi cũng đang như anh nhưng ở trạng thái ngược lại. 33 tuổi, việc thì thằng sếp cứ dí thêm, đến mức quá tải, cũng đã đi pv nhưng đều k đc chỗ nào. Ngày ngày đi làm với 1 bộ não luôn lẩm bẩm " nghỉ cmn đi "
Chán lắm rồi nhưng tôi k thể nghỉ, vì nghỉ thì vợ tôi và con tôi ko có sữa, tôi lại làm. và cái trái tim và tâm hồn tôi ngày càng đi vào bóng tối.
Tôi cũng éo biết phải làm gì, đ m cuộc sống cơm áo gạo tiền khiến tôi chết từ nhiều năm trước rồi. Chiều qua tôi bị thằng sếp gọi lên, chửi như đ m nó định nuốt tôi, cả văn phòng nhìn vào tôi. Tất nhiên từng này tuổi tôi vẫn bình tĩnh vâng dạ, mặc dù biết nó đang chửi tôi. Phiên dịch lại dịch lại 1 lần nữa tôi lại nghe lại lần thứ 2 của câu chửi đó.
Và khi chửi sau tôi lại cúp đuôi xuống làm như thể mọi thứ vẫn như bình thường. Nhưng bình thường thế đéo nào được, khi vừa bị chửi giữa trốn đông người, lòng tôi lại dậy sóng muốn nghỉ nhưng nghĩ đến bịch bỉm, hộp sữa của con ở nhà tôi lại làm. Có lẽ tôi chết thật r. Giờ chỉ là 1 con zoombie đi làm đúng nghĩa.
Tôi lại gửi CV nhưng vô vọng ở thời điểm này !
Đồng cảnh ngộ bác ơi. Tui thì cũng chán cv mấy năm rồi. Nhưng nghĩ tới con thơ ở nhà lại thôi. Cuộc sống cơm áo rạo tiền nó làm tui mỗi sáng thức giấc ko có chút gì niềm vui cả 🥲

via theNEXTvoz for iPhone
 
Tôi cũng đang như anh nhưng ở trạng thái ngược lại. 33 tuổi, việc thì thằng sếp cứ dí thêm, đến mức quá tải, cũng đã đi pv nhưng đều k đc chỗ nào. Ngày ngày đi làm với 1 bộ não luôn lẩm bẩm " nghỉ cmn đi "
Chán lắm rồi nhưng tôi k thể nghỉ, vì nghỉ thì vợ tôi và con tôi ko có sữa, tôi lại làm. và cái trái tim và tâm hồn tôi ngày càng đi vào bóng tối.
Tôi cũng éo biết phải làm gì, đ m cuộc sống cơm áo gạo tiền khiến tôi chết từ nhiều năm trước rồi. Chiều qua tôi bị thằng sếp gọi lên, chửi như đ m nó định nuốt tôi, cả văn phòng nhìn vào tôi. Tất nhiên từng này tuổi tôi vẫn bình tĩnh vâng dạ, mặc dù biết nó đang chửi tôi. Phiên dịch lại dịch lại 1 lần nữa tôi lại nghe lại lần thứ 2 của câu chửi đó.
Và khi chửi sau tôi lại cúp đuôi xuống làm như thể mọi thứ vẫn như bình thường. Nhưng bình thường thế đéo nào được, khi vừa bị chửi giữa trốn đông người, lòng tôi lại dậy sóng muốn nghỉ nhưng nghĩ đến bịch bỉm, hộp sữa của con ở nhà tôi lại làm. Có lẽ tôi chết thật r. Giờ chỉ là 1 con zoombie đi làm đúng nghĩa.
Tôi lại gửi CV nhưng vô vọng ở thời điểm này !
Cảm ơn bác.
Nếu e k thay đổi chắc e sẽ như bác trong tương lai thôi.
Em phải thay đổi.
 
Tìm được việc mới xong thì nghỉ fen.
Chán thì tự tìm niềm vui khác ngoài công việc.
( nếu không nghĩ ra gì thì việc cần là LỤC LỌI TÌM CÔNG VIỆC MỚI ). easy vậy thôi mà cũng phải than thở.

Không lao động con người chỉ có chây ì ra thôi, chả ích lợi gì.
Nằm dài, lang thang ở nhà còn chán hơn.

TÌM VIỆC MỚI ĐI.
Lớn rồi, làm việc theo ý chí, đừng lấy cảm xúc ra làm lí do.
45X6fZK.gif
 
Đồng cảnh ngộ bác ơi. Tui thì cũng chán cv mấy năm rồi. Nhưng nghĩ tới con thơ ở nhà lại thôi. Cuộc sống cơm áo rạo tiền nó làm tui mỗi sáng thức giấc ko có chút gì niềm vui cả 🥲

via theNEXTvoz for iPhone
Trong list bạn bè của thím chắc chắn có 2 loại người:

1. Luôn bi quan cuộc sống, an phận, thích ổn định.
2. lúc nào cũng đầy năng lượng, Luôn thích tìm tòi cái mới, nhìn mọi việc theo hướng tích cực.

thay vì NGỒI NGHĨ, thì bác nên NHẤC ĐÍT LÊN tìm gặp nhiều người thứ 2 hơn. gặp gỡ, nói chuyện thôi, cần gì to tát đâu.
Tự khắc nhân sinh quan thay đổi... guồng quay của họ sẽ kéo mình ra khỏi cuộc sống ì ạch.
vận động thì mới thấy cơ hội.
 
Tôi cũng đang như anh nhưng ở trạng thái ngược lại. 33 tuổi, việc thì thằng sếp cứ dí thêm, đến mức quá tải, cũng đã đi pv nhưng đều k đc chỗ nào. Ngày ngày đi làm với 1 bộ não luôn lẩm bẩm " nghỉ cmn đi "
Chán lắm rồi nhưng tôi k thể nghỉ, vì nghỉ thì vợ tôi và con tôi ko có sữa, tôi lại làm. và cái trái tim và tâm hồn tôi ngày càng đi vào bóng tối.
Tôi cũng éo biết phải làm gì, đ m cuộc sống cơm áo gạo tiền khiến tôi chết từ nhiều năm trước rồi. Chiều qua tôi bị thằng sếp gọi lên, chửi như đ m nó định nuốt tôi, cả văn phòng nhìn vào tôi. Tất nhiên từng này tuổi tôi vẫn bình tĩnh vâng dạ, mặc dù biết nó đang chửi tôi. Phiên dịch lại dịch lại 1 lần nữa tôi lại nghe lại lần thứ 2 của câu chửi đó.
Và khi chửi sau tôi lại cúp đuôi xuống làm như thể mọi thứ vẫn như bình thường. Nhưng bình thường thế đéo nào được, khi vừa bị chửi giữa trốn đông người, lòng tôi lại dậy sóng muốn nghỉ nhưng nghĩ đến bịch bỉm, hộp sữa của con ở nhà tôi lại làm. Có lẽ tôi chết thật r. Giờ chỉ là 1 con zoombie đi làm đúng nghĩa.
Tôi lại gửi CV nhưng vô vọng ở thời điểm này !

Tôi chia sẻ khó khăn với anh. Nhưng tôi cũng khuyên anh, một lúc nào đó, nghĩ kĩ xem thằng sếp nó chửi anh đúng hay sai? Nếu đúng thì anh có gì phải buồn? Còn nếu nó sai, thì anh tìm cách nói lại vào mặt nó, có thể trc mặt mn hoặc không. Tôi nghĩ cách này sẽ giúp anh ít nhiều.

via theNEXTvoz for iPhone
 
em năm nay mới 24 (2000), do kế hoạch công ty thay đổi nên em gần như ko có việc, có việc thì nhàm chán, ko đụng não mấy. Cũng chưa đủ điều kiện nhận trợ cấp thất nghiệp nhưng cũng tích đc 1 khoản (80tr), vợ con, nợ nần đều không. Giờ mỗi ngày lên cty lại chán ko chịu đc, nhà thì khuyên chưa nên nghỉ nhưng e sắp đến giới hạn r =((=((=(( Theo các bác em có nên keme mọi thứ và nghỉ ko =((=((=((
Ủa, khó nghĩ giữ vậy hả ? Vừa đi làm vừa rải CV đi phỏng vấn, có việc mới rồi nghỉ khó vậy à ? Hoặc dùng thời gian rảnh để phát triển bản thân như học thêm tiếng anh, học thêm chuyên môn, học thêm về tài chính, nghĩ cách kiếm tiền thêm (nhận thêm job ngoài),....
 
Tôi chia sẻ khó khăn với anh. Nhưng tôi cũng khuyên anh, một lúc nào đó, nghĩ kĩ xem thằng sếp nó chửi anh đúng hay sai? Nếu đúng thì anh có gì phải buồn? Còn nếu nó sai, thì anh tìm cách nói lại vào mặt nó, có thể trc mặt mn hoặc không. Tôi nghĩ cách này sẽ giúp anh ít nhiều.

via theNEXTvoz for iPhone
cảm ơn bác, tôi cũng tĩnh tâm và nghĩ thật kĩ xem là tôi đúng hay nó đúng. Và nghĩ 1 lúc tôi thấy thằng sếp sai v l, lúc đó tôi cũng đã giải thích nhưng nó k lắng nghe mà cứ " shiba shiba "
nên tôi im lặng để nó chửi thôi, nó thấy tôi im lặng k phản kháng nó gọi tiếp trưởng phòng nên để hỏi, để mặc sức thị uy tôi. Mà thôi, cũng tại tôi kém cỏi k có trình độ. Làm 1 cái công việc mà có lẽ ai cũng có thể thay thế thì chắc chả có cửa để bật lại.

Giờ cũng ở cái tuổi nửa ông nửa thằng rồi, tuổi trẻ k chịu trao dồi kiến thức thì đây là cái Nhân tôi phải gánh. Chỉ là đôi điều tâm sự để anh bạn trẻ ở topic này có chút suy ngẫm về tương lai thôi. Hi vọng những chia sẻ của tôi có thể cứu ai đó của nhiều năm sau này !
 
cảm ơn bác, tôi cũng tĩnh tâm và nghĩ thật kĩ xem là tôi đúng hay nó đúng. Và nghĩ 1 lúc tôi thấy thằng sếp sai v l, lúc đó tôi cũng đã giải thích nhưng nó k lắng nghe mà cứ " shiba shiba "
nên tôi im lặng để nó chửi thôi, nó thấy tôi im lặng k phản kháng nó gọi tiếp trưởng phòng nên để hỏi, để mặc sức thị uy tôi. Mà thôi, cũng tại tôi kém cỏi k có trình độ. Làm 1 cái công việc mà có lẽ ai cũng có thể thay thế thì chắc chả có cửa để bật lại.

Giờ cũng ở cái tuổi nửa ông nửa thằng rồi, tuổi trẻ k chịu trao dồi kiến thức thì đây là cái Nhân tôi phải gánh. Chỉ là đôi điều tâm sự để anh bạn trẻ ở topic này có chút suy ngẫm về tương lai thôi. Hi vọng những chia sẻ của tôi có thể cứu ai đó của nhiều năm sau này !
Cố lên bác, vợ cũng ko động viên gì bác hay sao mà tinh thần stress vậy
 
Back
Top