Mở đầu 1:
Tôi là người Quảng Châu, hai mươi chín tuổi, tên là Phùng Nhất Tây. Tôi vẫn luôn cảm thấy cái tên này rất là kỳ quặc, Nhất Tây Nhất Tây, há chẳng phải nói “nhất mệnh quy tây” sao? Trước đây, tôi từng hỏi cha mẹ tại sao lại đặt cho tôi cái tên này, cha tôi nói: “Đây là do cậu hai con đặt đấy, chú ấy từng là tác giả nổi tiếng. Cha và mẹ con trình độ không cao, cho nên lúc sinh con ra đã để cho cậu hai đặt tên.” Tôi lại hỏi: “Cái tên này tốt không?” Cha tôi hỏi ngược lại tôi: “Lẽ nào không tốt sao? Vừa vang dội, vừa có vẻ Tây.” Nhưng mà lúc tôi bốn tuổi cậu hai tôi đã qua đời rồi, cho nên sau này khi hiểu chuyện cũng không còn cơ hội để hỏi cậu ý nghĩa cái tên tôi là gì.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tìm công việc trong một công ty nước ngoài ở Bắc Kinh. Tiếp đó mấy năm, công việc làm ăn cũng không tệ, trở thành quản lý bộ phận, tiền lương đương nhiên không thể so sánh với lúc vừa mới bắt đầu đi làm rồi. Đồng thời lúc đó tôi cũng quen được một cô bạn gái có điều kiện không tệ, cô ấy tên là Hàn Văn Na, rất xinh đẹp, dáng người mẫu, hơn nữa tính cách cởi mở lương thiện.
Con người tôi cũng chẳng có chí hướng gì quá xa vời, tìm được một cô vợ tốt, kiếm được nhiều tiền, bình bình yên yên mà sống qua ngày, tôi cảm thấy thỏa mãn rồi. Vì thế có thể thấy cuộc đời 27, 28 năm nay của tôi khá thuận buồm xuôi gió.
Nhưng người ta thường nói: “Sông có lúc trong lúc đục, người có lúc nhục lúc vinh.” Vận mệnh đôi khi hay trêu ngươi vậy đó, có lẽ mấy năm nay của tôi quá mức thuận lợi, cho nên ông trời mới muốn thử thách tôi (nên nói là giày vò thì đúng hơn). Bắt đầu từ năm 2004, cuộc sống của tôi có nhiều biến hóa dữ dội, trong một năm xảy ra rất nhiều chuyện khủng khiếp, hơn nữa còn khó bề tưởng tượng đang chờ đợi tôi.
Đầu năm 2004, tôi đi công tác ở Hàng Châu. Trên đường công tác, tôi tiện thể ghé thăm Chùa Linh Ẩn lừng danh thiên hạ. Nơi đây nổi tiếng với tượng Phật sống Tế Công, mấy trăm năm hương hỏa vô cùng thịnh vượng.
Tôi ngưỡng mộ đã lâu, trước giờ đều rất muốn đi xem thử. Hôm đó vì ngủ nướng, nên tôi đã dậy trễ, khi đến Chùa Linh Ẩn thì pháp sự buổi sáng đã diễn ra xong xuôi hết cả rồi. Nhưng mà, trước giờ tôi đều không tin mấy cái chuyện thần phật quỷ sứ gì, cho nên không cảm thấy nuối tiếc là bao.
Trong lòng nghĩ chẳng qua chỉ là không được xem náo nhiệt mà thôi. Thế là tôi bắt đầu đi dạo, quan sát phong cảnh cổ tịch. Ngôi chùa này cùng với Phi Lai Phong quả nhiên khí thế phi phàm.
Tôi vừa đi vừa ngắm, không biết từ lúc nào mà đã quá giờ trưa, cảm thấy bụng đói meo rồi, thế là tôi ra ngoài miếu tìm một quán ăn bán đồ chay gọi đại hai món, cùng một hũ trà Long Tỉnh, tuy không có rượu thịt, nhưng ăn vào cảm thấy mùi vị rất thơm ngon.
Tôi ngồi ngay vị trí sát cửa sổ hướng ra đường, nhìn thấy bên ngoài có một lão giả bày sạp xem chữ đoán mệnh, cái bàn phía trước ông ấy treo một tấm biển: Đoán chữ mười đồng, giải quẻ hai mươi. Trong lòng tôi nghĩ ở nơi cảnh điểm du lịch này sao lại có người bày sạp đoán số? Đây chẳng phải là đang tuyên dương cho sự mê tín phong kiến đó sao?
Sau đó lại chợt nghĩ: Ồ, chắc cũng là dịch vụ đặc trưng của khu du lịch, chú trọng tạo ra bầu không khí cổ đại một chút. Tôi luôn có hứng thú với mấy việc đoán chữ xem mệnh này, tuy không có tư tưởng mê tín, nhưng cảm thấy môn học này rất uyên thâm, người đoán chữ chắc chắn có trí tuệ không thấp, nên tôi quyết định sau khi ăn xong cũng tìm tiên sinh đoán cho mình mấy chữ.
Sở dĩ tôi có hứng thú với những thứ này là vì trước đây từng nghe một đoạn tấu đơn của Lục Bảo Thụy, rất là thích thú, đại khái ý của đoạn tấu đó là có một vị tiên sinh đoán chữ, đoán rất là chuẩn xác, có ba tên du côn muốn gây sự với ông ta, ba tên vô lại này đều muốn đoán chữ “trư”, kết quả mà tiên sinh đoán chữ đoán cho bọn họ là: lão đại được người ta mời ăn cơm, lão nhị được người tặng cho một bộ y phục, còn lão tam thì bị người ta đánh đập một trận. Kết quả ứng nghiệm rồi, ba tên vô lại đó rất là hiếu kỳ, liền đi hỏi tiên sinh đây là thế nào, tại sao ba người đều đoán chữ “trư”, kết quả lại có tốt có xấu?
Tiên sinh đó nói: “Đây cũng chẳng phải chuyện gì lạ, ba người đoán chữ “trư”, chữ trư thứ nhất gọi là “heo mập gọi cửa”, chủ nhân nuôi heo nghĩ tại sao heo lại gọi cửa? Đại khái là đói rồi, cho nên cho heo ăn một chút. Lần sau heo lại đến gọi cửa, chủ nhân nghĩ heo ăn no rồi còn gọi cửa, thì chắc là do lạnh, nên cho nó một chút cỏ ấm. Lần ba heo lại đến gọi cửa, chủ nhân lúc này cảm thấy không vui, heo ăn no đắp ấm rồi còn đến, đây chẳng phải là muốn ăn đòn sao?”.
Tôi cảm thấy bái phục sát đất trí thông minh của tiên sinh đoán chữ trong đoạn tấu đơn đó.
Không lâu sau cơm no trà đủ, tôi trả tiền rồi đi thẳng đến chỗ tiên sinh đoán chữ phía trước. Tiên sinh đoán chữ này khoảng sáu mươi tuổi, mặt mũi gầy guộc, y phục trên người chẳng nhiễm một chút bụi trần nào.
Ông ấy thấy tôi đi tới, liền mỉm cười với tôi, mời tôi ngồi xuống. Hỏi: “Chàng trai trẻ, muốn đoán chữ hay là xin quẻ?”
Tôi đáp: “Lão tiên sinh, tôi đoán chữ trước.”
Tiên sinh đoán chữ gật đầu, đưa cho tôi một tờ giấy và một cây bút, bảo tôi viết chữ cần đoán lên đó. Tôi nghĩ đến chữ “NHẤT” trong tên mình, chữ này cách viết đơn giản, hơn nữa “nhất” còn có nghĩ là đệ nhất, kết quả đoán ra chắc chắn không tệ. Trong lòng tuy đã hiểu đạo lý quân tử hỏi họa không hỏi phúc, nhưng mà vẫn lo lắng kết quả đoán ra sẽ không tốt, cho dù là người không mê tín, nhưng cũng mong có thể nghe được người khác nói vài câu tốt lành. Thế là tôi nhấc bút viết ra chữ “nhất” lên giấy.
Tiên sinh đoán chữ nhìn chữ tôi viết, vẻ mặt trầm xuống, hồi lâu cũng chẳng nói gì. Tôi cảm thấy bồn chồn, liền lên tiếng thúc giục: “Là tốt hay xấu, ông cũng phải giải thích một chút đi chứ.”
Tiên sinh đoán chữ thở dài một tiếng: “Cậu nhóc à, chữ “nhất” này, chính là nét cuối cùng trong chữ sinh <生>, cũng là nét đầu tiên trong chữ tử <死>. Chữ nhất, là kết thúc của SINH và là khởi của TỬ. Chủ có đại hung, cửu tử nhất sinh.
Tôi nghe vậy cũng cảm thấy hơi lo lắng, vội hỏi làm sao có thể giải hung tránh họa. Không đợi tiên sinh đoán chữ kia trả lời, lại vội vàng nói thêm: “Ông tính có chuẩn không đấy? Nếu không tôi đổi chữ được không? Chữ “nhất” này không tính, chúng ta coi như chưa từng đoán chữ này thế nào?”
Tiên sinh đoán chữ cười khổ một tiếng: “Chữ từ tâm mà ra, tâm loạn thì chữ loạn, vận xấu thì chữ xấu, chỉ có một không có thêm, không thể đổi được. Nhưng mà tôi thấy chữ này của cậu nét viết rất đầy đặn và dũng mãnh, không giống như sắp suy bại. Chứng tỏ cơ thể cậu khỏe mạnh, tính cách lạc quan, như thế cũng không hẳn là không có sinh cơ, nếu có thể cẩn thận trong ngôn hành, vạn sự thuận theo tự nhiên, đừng miễn cưỡng ép buộc, làm nhiều việc thiện, với tạo hóa của cậu cũng có thể vượt qua được kiếp này.”
Tôi nghe ông ấy nói vậy mới yên tâm được đôi chút, xưa nay tôi vốn lớn gan, không tin mấy chuyện loạn thần quái lực gì đó, hôm nay nghe tiên sinh đoán chữ nói như thế, không biết tại sao lại thấy rất sợ, bất giác thầm mắng mình vô dụng, hơn nữa, ông ấy cũng có thể là người chạy khắp nơi lừa tiền, nhất định là đang ăn nói lung tung. Sao có thể để ông ấy dọa dẫm chứ. Nhưng nhìn phong thái và cử chỉ của tiên sinh đoán chữ này lại không giống như những tên lừa đảo ven đường. Cảm thấy lý do mà bản thân đưa ra không thỏa đáng lắm.
Lòng dạ đang rối bời nên cũng không muốn nói thêm những thứ khác nữa, tôi đưa tiền rồi vội vã chạy về nhà khách. Một hai ngày sau, chuyện này cũng được tôi vứt ra sau đầu rồi.
Sau khi trở về Bắc Kinh không bao lâu thì tôi trầm mê vào cá độ đá bóng, vừa bắt đầu tâm thái chơi cho vui, mua mấy bàn Châu Á, vậy mà lại thắng hết, cảm giác chơi cái này còn nhẹ nhàng hơn đi làm nhiều lắm, sau đó con người tôi giống như bị ma nhập. Bắt đầu mỗi tuần đều chơi, nhưng chơi càng nhiều thì thua càng đậm. Thua đậm cũng chẳng chịu ngừng tay. Đến mức sau đó đầu óc hồ đồ, bỏ công việc, ngày đêm ở nhà cá cược. Thua liên tiếp ba tháng không ngừng, đến khi tôi hoàn toàn hiểu ra mình không thể gỡ lại được số tiền đã thua, tôi đã mượn của nhà họ Trang hơn bốn mươi vạn.
Tôi buộc phải bán đi những thứ đáng tiền trong nhà, cộng thêm khoản tiền tiết kiệm mua nhà dành cho lúc kết hôn (số tiền này đa phần là cha mẹ để dành cho tôi cưới vợ), toàn bộ đều mang đi trả nợ. Sau khi tôi kết toán với nhà họ Trang, tôi đã khuynh gia bại sản, trên người chỉ còn khoảng một ngàn.
Sau khi về đến nhà, tôi càng thêm hối hận, muốn khóc lại không khóc được. Tự vả lên mặt mình mấy cái bốp bốp thật mạnh. Nằm xuống giường, cảm giác cả người như bị đục khoét sạch sẽ, trong đầu chỉ còn lại mớ hỗn độn. Cuối cùng khó khăn lắm mới bình tĩnh, sắp xếp lại suy nghĩ cảm xúc: Bây giờ mất công việc, tiền cũng hết. Còn mặt mũi đâu đối diện với bạn gái, cô ấy đối xử với tôi thật sự rất tốt. Haizz, vừa nghĩ đến cô ấy, trong lòng không khỏi nhói lên, vừa thấy hổ thẹn, vừa thấy khó chịu. Còn cha mẹ đang ở Quảng Châu nữa, cha mẹ chỉ là bác sĩ bình thường, cả đời nhịn ăn nhịn mặc chu cấp cho tôi đi học, bây giờ tôi thành ra thế này, bọn họ mà biết sẽ đau lòng biết bao.
Cuối cùng tôi chọn cách trốn tránh, tôi dùng điện thoại gửi một tin nhắn cho bạn gái, đề nghị chia tay, sau đó thì tháo sim ra vứt đi. Áng chừng chỉ còn hơn một ngàn, tôi thu dọn mấy bộ quần áo hay mặc và một số đồ dùng cần thiết rời khỏi nhà thuê. Mua một vé tàu ở trạm tàu hỏa Bắc Kinh đi đến Thiên Tân. Thực ra tôi không nỡ bỏ Hàn Văn Na, cho nên chọn cách đến Thiên Tân là vì hai thành phố này rất gần nhau, tôi nghĩ ở gần cô ấy thêm một chút trong lòng mới thấy dễ chịu hơn.
Sau khi đến Thiên Tân, tôi liên lạc với người bạn học đại học trước đây, cậu ấy là Sài Dũng có quan hệ rất thân thiết với tôi. Tuy sau khi tốt nghiệp chúng tôi mỗi người một nơi, nhưng vẫn duy trì tình bạn bè chiến hữu. Bởi vì thể hình của cậu ấy rất mập, nên tôi hay gọi câu ấy là “Lão mập”. Cậu ấy là người Thiên Tân, làm việc ở ngân hàng, đã kết hôn được một năm rồi.
Sau khi chúng tôi gặp nhau, Lão Mập đưa tôi về nhà cậu ấy, đặt hành lý xuống rồi mời tôi đến một quán lẩu ăn một bữa, chúng tôi uống rất nhiều rượu, đối với bạn bè tôi chẳng có gì giấu diếm, hơn nữa chuyện này cũng giấu trong lòng quá lâu rồi, đang cần tìm một người có thể giải bày tâm sự. Rượu vào lòng càng sầu, không lâu thì say ngất, đợi ý thức hồi phục mới phát hiện đã nằm trên giường trong nhà Lão Mập.
Lão Mập nói với tôi mấy ngày nay vợ cậu ấy đã bị cậu ấy tống cổ về nhà mẹ ở rồi, bảo tôi cứ ở đây trước, đợi cậu ấy giúp tôi tìm được chỗ ở rồi đi. Lão Mập lại khuyên tôi: “Gọi điện nói chuyện này cho Hàn Văn Na biết đi, tình cảm hai người tốt như thế, cô ấy chắc chắn sẽ không trách cứ cậu đâu.”
Tôi đáp: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Cậu giữ lại cho tôi chút tôn nghiêm được không? Nếu tôi có thể nói thì đã nói với cô ấy từ sớm rồi, tôi cá độ đá bóng thua sạch sẽ, đâu còn mặt mũi nào mà gặp cô ấy, chuyện này nếu để cô ấy biết được, chi bằng tôi đi chết cho xong. Coi như cả đời này của tôi có lỗi với cô ấy, kiếp sau đi tìm cô ấy làm trâu làm ngựa bồi thường là được rồi.”
Lão Mập lại khuyên tôi một lúc, thấy thái độ của tôi kiên quyết, cũng không nói gì thêm, lấy ra một xấp chi phiếu nói: “Đây là hai ngàn năm trăm đồng, là tiền lương tháng này của tôi, vẫn còn chưa giao cho con cọp cái nhà tôi, bây giờ cậu đang thiếu tiền, cứ dùng trước đi.”
Lòng tôi thấy xúc động, nhưng miệng lại chẳng nói nên lời. Tôi biết tính cách Lão Mập hiền hậu chân thành, không cần khách sáo với cậu ấy, liền nhận lấy số tiền đó. Muốn nói chút gì nhưng nước mắt cứ không ngừng tuôn ra.
Lão Mập kết hôn rồi, tôi không thể ở nhà cậu ấy mãi được. Tôi tính thuê một căn nhà, rồi tìm một công việc mới. Ngày hôm sau, Lão Mập đi làm, tôi ra ngoài thuê nhà. Thấy mấy cái ở trung tâm môi giới đều không thích hợp, tiền thuê lại quá cao, tôi định thuê nhà nào một tháng khoảng ba trăm đến ba trăm rưỡi, trước khi chưa tìm được công việc, nhất định phải tiết kiệm.
Tôi đang nhìn lại bức tường dán đầy thông tin thuê nhà, đột nhiên một bức trong đó rơi xuống, tôi nhặt lên xem, ể, cái này quá thích hợp, tiền thuê chỉ ba trăm ba một tháng, mười lăm mét vuông, đồ đạc đầy đủ, địa điểm lại gần cung văn hóa công nhân số một, cách trạm Đông cũng gần. Thế là tôi giao phí giới thiệu, hỏi thêm chi tiết địa chỉ và số điện thoại liên lạc của chủ cho thuê, hẹn chủ thuê thời gian xong xuôi thì qua đó xem phòng.
Chủ cho thuê là một người phụ nữ trung niên vừa lùn vừa mập, rất biết cách nói chuyện, vừa mở miệng thì đã bắn tạch tạch tạch liên thanh như một cái máy nói không ngừng, bảo tôi gọi cô ta là “Chị Mai”. Chị Mai rất nhiệt tình dẫn tôi đi xem thử căn phòng cho thuê, khu nhà xây theo kiểu phương Tây trước giải phóng, bố cục cũng tạm ổn, đều có một tòa nhà nhỏ bên trong một tiểu viện, có ba tầng hoặc hai tầng, trong mỗi tòa nhà có thể chứa được sáu đến tám hộ dân.
Tôi định thuê một căn ở cuối hành lang tầng một, nói là hành lang, thật ra nó cũng chẳng dài lắm, bảy tám bước là đi hết rồi, một tầng có bốn phòng, chủ cho thuê nói tầng một này chỉ có hai phòng có người ở, bên trong cũng chỉ có hai gia đình. Tôi hỏi chị Mai nơi này tốt như thế, sao lại để trống một nửa không có người thuê vậy? Chị Mai dường như không nghe thấy, chỉ lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa mở ra, một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.
Tôi nói: “Căn phòng này mấy năm không có người ở rồi nhỉ, mùi đúng là nồng thật.”
Chị Mai nói: “Căn phòng này tôi mới mua một tháng thôi, trước đây vẫn để trống, cũng không biết bao lâu rồi.”
Chúng tôi vừa nói vừa tiến vào trong phòng, ngay lúc bước ngang qua cửa, tôi đột nhiên nảy sinh cảm giác ớn lạnh đến nổi da gà, toàn thân giống như bị dội cho một chậu nước lạnh, nhưng cảm giác này nhanh chóng biến mất, dường như chưa từng xảy ra. Tôi nghĩ có thể là do gần đây tôi chịu đả kích quá lớn, không ngủ đủ giấc, cho nên nảy sinh ảo giác, thế là cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.
Bước vào phòng xem qua một lượt, căn phòng không lớn lắm, tôi và chị Mai đứng ở trong phòng cảm thấy không gian vừa đủ. Chính giữa trần nhà có một cái đèn hình hoa lan, trong nhà cũng chẳng có vật dụng gì, một cái tủ áo, một cái bàn, một cái giường đơn kiểu cũ, ngay cả cái ghế cũng chẳng có. Góc tường trong cùng còn có một cái bàn trang điểm có gương, mặt gương phủ đầy bụi bặm, bẩn đến mức không còn phản chiếu được nữa.
Xem ra căn phòng này trước đây từng có con gái ở. Tôi cảm thấy căn phòng này ngoài việc hơi bẩn và bốc mùi ra thì cũng chẳng có khuyết điểm gì cả, dọn dẹp một hồi là có thể ở được rồi. Thế là tôi thương lượng với chị Mai, muốn đặt cọc, trả trước ba tháng tiền thuê.
Chị Mai nói: “Cậu khoan đã, gấp cái gì chứ, tôi phải nói với cậu về chuyện trong căn phòng này trước. Căn phòng này, là tôi vừa mua, lúc đó tôi thấy rẻ, sau này nghe ngóng mới biết, nơi này không sạch sẽ, là hung trạch, trước đây từng có người chết, cho nên không có ai chịu ở lại đây. Chị đây cũng là người thành thật, không thể lừa gạt cậu. Tôi thấy cậu còn trẻ, cao lớn khôi ngô, rất có dương khí, có thể sẽ không quan tâm những chuyện bậy bạ này, cho nên mới dẫn cậu đến, cậu suy nghĩ kỹ lại, có dám ở không?”
Tôi nghĩ: Người chết thì người chết, thế giới này, từ xưa đến nay chẳng phải chết hàng tỷ người rồi sao, nếu như thật sự có ma, thì lấy đâu ra nhiều nơi có người sống ở như thế chứ. Nơi từng có người chết, cùng lắm thì chỉ có chút uế khí, dù sao thì tôi cũng xui xẻo tới mức này rồi, chẳng quan tâm nữa. Huống hồ nơi này một là rẻ, hai là nằm ở trung tâm thành phố, giao thông thuận lợi, tìm công việc cũng tiện hơn. Với lại, một đại nam nhân như tôi mà nói không dám ở, há chẳng phải để cho đám phụ nữ như chị Mai cười thúi mặt sao, thế là tôi quyết tâm nói: “Chị Mai yên tâm, không sao cả, trước giờ tôi không có tin mấy thứ tà đạo này, tôi sẽ thuê căn phòng này, chẳng phải từng có người chết sao? Cha mẹ tôi cũng làm ở bệnh viện, nhà xác ở bệnh viện tôi cũng đã vào đó xem mấy mươi lần rồi, người chết tôi thấy nhiều rồi.”
Chị Mai nghe vậy liền vui vẻ: “Cậu đúng là lắm điều thật đấy, nhà xác là nơi có thể tùy tiện vào chơi được sao? Nhưng mà nếu cậu không sợ, chị đây cũng yên tâm rồi, sau này lỡ như có chuyện gì cậu không muốn ở nữa, tôi sẽ chiếu theo ngày mà trả lại tiền cho cậu.”
Sau đó chị Mai lại căn dặn mấy chuyện điện nước, viết cái hợp đồng nguệch ngoặc, sau khi giao tiền xong xuôi, trời cũng đã tối.
Tôi quay trở lại nhà Lão Mập, Lão Mập thấy tôi tìm được phòng nhanh như thế thì cũng mừng thay tôi, nói tinh thần của tôi đã tốt hơn ngày hôm qua khi vừa tới Thiên Tân nhiều rồi. Tôi biết tiếp theo đây cậu ấy lại muốn khuyên tôi gọi điện cho Hàn Văn Na, tội lập tức đưa cho cậu ấy một điếu thuốc để chặn miệng lại.
Ngày hôm sau, Lão Mập xin nghỉ để giúp tôi mua những vật dụng cần thiết trong phòng. Sáng sớm chúng tôi đã tới siêu thị, mua mấy cái nồi, bát, bếp điện, mấy vật dụng tiện ích khác, Lão Mập chuyển một bộ chăn đệm mới và chiếc TV Bắc Kinh đời cũ 20 inch từ nhà cậu ấy sang cho tôi, để tôi có cái giải sầu. Chúng tối cùng lái chiếc xe Xiali trắng của cậu ấy đến căn phòng thuê của tôi.
Khi đang loay hoay vận chuyển đồ đạc từ trên xe xuống, một cậu nhóc chừng mười một mười hai tuổi đột nhiên chạy đến hỏi: “Anh trai, các người mới dọn đến ở sao?”
Tôi vừa nhìn thấy cậu bé thì chẳng thèm để ý, trong lòng thầm nghĩ nhóc con thật phiền phức, sáng thứ tư thức dậy không chịu đi học, ở đây phá phách cái gì chứ.
Lúc này, từ cửa phòng bên xuất hiện một người con gái, khoảng chừng hai mươi tuổi, trông vô cùng đáng yêu, nói với cậu bé đang nhìn chúng tôi chuyển đồ kia: “Em trai, đừng nghịch nữa, mau về phòng đi.”
Cậu bé bĩu môi: “Không, bọn họ mới chuyển tới đây, em phải giúp bọn họ chuyển đồ.”
Chị của cậu bé thấy cậu ta không chịu nghe lời liền tức giận, gật đầu chào hỏi tôi và Lão Mập rồi xoay người vào trong.
Tôi vội vàng hỏi cậu bé: “Cô gái đó là chị của em à? Nghe khẩu âm của mọi người không giống người Thiên Tân, mọi người cũng sống ở tòa nhà này sao?”
Vừa nói được một nửa, phía sau gáy bị đánh cho một chưởng, quay đầu lại nhìn thì ra là Lão Mập.
“Tiểu tử cậu hôm qua còn muốn tự sát mà, mặt mày phờ phạc giống như một cỗ xác sống, hôm nay vừa nhìn thấy con gái người ta xinh đẹp liền sống lại rồi sao. Mau chuyển đồ đi, ở đó mà giở trò gian xảo, tôi thay Hàn Văn Na đánh cậu một trận.”
Tôi bị đánh một cái, trong lòng nghĩ, sao gần đây cái tên này lại khinh người thế nhỉ, vừa định dạy dỗ cậu ấy vài câu thì nghe cậu ấy nhắc đến tên Hàn Văn Na, lập tức không phát cáu nữa. Im hơi lặng tiếng chuyển đồ vào trong phòng, cậu bé cũng phụ giúp chúng tôi.
Lão Mập vừa vào phòng thì bịt mũi lại nói: “Phòng này bốc mùi khủng khiếp quá, cậu ở đây cẩn thận bị viêm khớp đấy, đợi mấy ngày nữa tôi tìm cho cậu chỗ khác. Nơi này đâu phải cho người ở chứ.”
Tôi nói: “Yên tâm đi, tôi là người được là bằng vật liệu đặc biệt mà, nơi nào cực khổ thì tôi ở nơi đó, sẽ không khiến Đảng và nhân dân thất vọng.”
Lão Mập nói: “Ôi đệch, Đảng và nhân dân mà trông chờ vào cậu thì Trung Quốc sớm tiêu rồi.” Suy nghĩ rồi bồi thêm một câu: “Từ khi nào mà cậu trở thành Đảng viên thế.”
Tôi nói: “Ha ha, tôi đùa thôi.”
Hai chúng tôi cãi lộn, nhưng tay thì không ngừng làm, không lâu sau đã quét dọn sạch sẽ trên dưới căn phòng này, Lão Mập lấy ra một miếng vải muốn lau cái gương trên bàn trang điểm, vừa lau thì lại có cảm giác là lạ, dùng tay vuốt xuống, xé một mảnh giấy vàng từ trên gương ra, không nhìn kỹ cứ ngỡ là bụi quá nhiều mà che hết gương. Dán giấy trên gương ư, điều này khiến Lão Mập cảm thấy kỳ lạ, cậu ấy thầm chửi một câu, rồi xé giấy xuống, dùng miếng vải lau bừa trên gương.
Tôi nhìn tờ giấy màu vàng mà cậu ấy vứt xuống dưới đất phía trên dùng mực đỏ vẽ rất nhiều ký hiệu, giống như chữ triện cổ đại, lại giống như giáp cốt văn, không biết dán mấy thứ này lên gương làm gì. Trong lòng tôi nghĩ: Bà nội nó đây mới gọi là chữ như gà bới này, viết chẳng ai đọc được. Tôi lấy chổi quét mớ giấy vàng này vào túi rác, cậu bé cầm lấy nó đem vứt vào thùng rác bên ngoài tòa nhà.
Căn phòng mười mấy mét vuông rất nhỏ, ba người chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã quét dọn xong xuôi, chúng tôi ngồi xuống nghỉ ngơi, Lão Mập đi mua mấy lon coca về cho chúng tôi uống. Trong phòng không có ghế, cậu bé ngồi trên bàn, tôi và Lão Mập thì ngồi trên giường, thể trọng của ba người (một mình Lão Mập bằng hai người bình thường) đè lên cái giường cũ kỹ kêu cót két cót két, chúng tôi vừa uống coca vừa tán dóc.
Nói chuyện với cậu nhóc thích giúp người này một hồi, tôi mới biết cậu bé tên là Dương Tân, là người An Huy, cha mẹ đều đã mất rồi, cùng chị gái của mình là Dương Cầm đến Thiên Tân làm ăn, mở một tiệm bán quần áo nhỏ trên đường Tân Giang, cũng thuê phòng ở đây đã hơn nửa năm rồi. Lúc này cũng đã gần trưa, Lão Mập nói chúng ta làm chút gì đó ăn đi, tôi giữ Dương Tân ở lại cùng ăn, Dương Tân nói còn phải giúp chị cậu ấy trông tiệm, rồi đi mất.
Tôi nói với Lão Mập: “Thằng nhóc này cũng tốt đấy chứ, đã nhiệt tình còn chịu khó.”
Lão Mập nhìn tôi bằng nửa con mắt, nói: “Tôi còn tốt hơn cậu. Cậu còn không bằng một thằng nhóc, bây giờ ngay cả dũng khí đối diện bản thân cậu cũng không có.”
Tôi chẳng có lời nào để nói, chỉ mải hút thuốc, thật sự muốn chết đi cho rồi. Lão Mập thấy tôi không tiếp lời cậu ấy, cũng châm một điếu thuốc, căn phòng vốn dĩ không lớn, hai người cùng hút thuốc, thoáng chốc khiến nơi đây khói bay dày đặc.
Hình như Lão Mập đột nhiên nhớ ra gì đó, nói với tôi: “Tôi vừa vào cửa thấy nơi này mốc nặng lắm, hình như có thứ gì đó bị ngâm tới mốc lên vậy, nhưng khi chúng ta dọn phòng có khá nhiều bụi bặm. Theo lý mà nói nếu như căn phòng này có độ ẩm cao như vậy, thì không thể có nhiều bụi như thế.”
Tôi vừa nghĩ thì thật đúng là như vậy. Cảm thấy cứ có gì đó kỳ kỳ, nhưng không nghĩ ra là cái này: “Phải đấy, tôi thấy xung quanh rất khô ráo, cũng chẳng thấy nơi nào bị rỉ nước.”
Lão Mập nói: “Xem trong tủ chưa? Có phải trong đó có thứ gì bị ẩm không?”
Tôi nói: “Trong tủ thì có gì chứ? Tôi cảm thấy chắc là để trống.” Nói rồi, tôi nhảy xuống giường, mở cửa tủ tầng dưới xem thử, bên trong chỉ là mấy cuốn sách và đồ linh tinh để lộn xộn, Lão Mập nhìn thấy mấy thứ trong tủ, cũng đi qua xem.
Chúng tôi moi hết những thứ có trong tủ ra, đều là tuyển chọn Tống từ Nguyên khúc thời đó, trang sách vẫn chưa ố vàng, không có dấu hiệu bị ẩm gì đó, mấy thứ linh tinh như lược nhựa màu xanh lá nhạt, một hộp trà tráng men, một cây bút không có ngòi, một cuốn sổ màu đỏ không có chữ, bên trong còn có hai con nhện chui ra, tôi giơ chân đạp chết một con, con còn lại chạy rất nhanh, chui xuống gầm tủ.
Chúng tôi nhìn thấy những thứ này cũng không có gì đặc biệt, tiện tay xếp dưới đất. Nhưng tầng trên của tủ đúng là khiến người ta thất kinh hồn vía: Sáu cây đinh dài đóng trên một tấm hình đen trắng.
Tôi nhổ một cây trong đó ra xem thử, cây đinh vừa dẹt vừa dài, trên thân đinh bị rỉ sắt không ít, cầm lên trong tay cảm thấy nặng trịch, dường như là đã ở đây nhiều năm rồi.
Tôi nói: “Loại đinh này hình như tôi đã từng thấy ở đâu rồi, dường như là thứ thợ mộc hay dùng, đúng rồi, đây là đinh đóng quan tài.” Lão Mập rất nhát gan, vội vàng nói: “Trong phòng sao lại có thứ này? Mau vứt nó đi, đúng là xui xẻo.”
Tôi nói: “Sợ cái gì chứ, đinh (định) tài mà, đại cát đại lợi.” Lão Mập lắc đầu nói: “Thứ này ít động vào vẫn tốt hơn, bây giờ hỏa táng phổ biến rồi, sao còn có đinh quan tài chứ, tôi thấy mặt đinh cũng đã rỉ sét hết, xem ra là nhiều năm rồi, nói không chừng tên trộm mộ nào lấy ra từ trong mộ đấy, cậu nghe tôi không sai đâu, để tránh rước họa vào thân.”
Tôi rút hết năm cây đinh còn lại ra, Lão Mập lấy tấm ảnh bị đinh đóng trong tủ ra xem, tôi cũng chồm tới nhìn. Tấm ảnh tương đối lớn, có hình vuông, rộng khoảng 40cm, là ảnh bán thân trắng đen của một cô gái, sáu cây đinh quan tài đóng vào hai mắt hai tai mũi miệng của người con gái trong bức ảnh đó. Những nơi bị đóng đinh lộ ra một cái lỗ trong suốt, cho nên không thể nhìn rõ được tướng mạo của cô gái này, nhưng mà, cô ấy chắc cũng còn khá trẻ. Tuy là ảnh trắng đen nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt chưa bị năm tháng bào mòn, da dẻ trên gương mặt vẫn còn rất trơn láng trắng mịn, xem ra vẫn chưa đến ba mươi tuổi.
Tôi càng nhìn bức ảnh càng cảm thấy người con gái trong này gần mình hơn, giống như cô ấy đang ở ngay trước mắt vậy, nhìn không rõ ngũ quan, nhưng cảm thấy cô ấy vẫn còn rất trẻ và xinh đẹp, không nhịn được mà buột miệng nói ra: “Còn rất trẻ.”
Lão Mập nói: “Tấm hình này sao lại lớn như thế?”
Trong lòng tôi chợt chùng xuống, tôi nhìn Lão Mập, đồng thanh thốt lên: “Là ảnh thờ.”
Lão Mập giật mình thất kinh hồn vía, vội đặt “di ảnh” ngay ngắn, hai tay chắp lại vái hai cái: “Vãn bối vô tri, đã đắc tội, xin đừng trách.”
Tôi thấy vậy bật cười, nói: “Người anh em à, chúng ta giúp cô ấy tháo đinh ra, cô ấy cảm ơn chúng ta còn không kịp, sao có thể nói là đắc tội cô ấy, lẽ nào ảnh của cậu bị người ta đóng đinh lên, cậu sẽ cảm thấy rất sướng sao?”
Lão Mập ra vẻ trịnh trọng, nghiêm túc nói: “Cậu đừng nói linh tinh, chuyện này, thà tin là có, chứ đừng tin là không, kính người đã khuất, lạy một lạy chỉ có tốt, chứ không có xấu. Dù sao người ở đây là cậu không phải là tôi, tôi sợ lỡ như cậu…”
Tôi thấy cậu ấy lo lắng cho tôi, cũng không nói gì nữa, thế là chúng tôi thương lượng một hồi, đem những cuốn sách và hũ trà tạm thời đặt vào dưới hộc tủ. Sau đó dùng bật lửa đốt di ảnh đó đi.
Tôi cầm lấy di ảnh đang bốc cháy, vốn không muốn nhìn thấy người con gái trong ảnh, nhưng thật sự không nhịn được lại nhìn một cái, hai mắt người con gái trong ảnh bị hai cây đinh quan tài xuyên qua một lỗ, cái lỗ đáng lẽ phải trong suốt, nhưng sao nhìn hai cái lỗ này lại có chút đen trầm, trống rỗng và hư vô, giống như hai nhãn cầu của người con gái trong ảnh biến thành hai vòng xoáy sâu thẳm, hơn nữa hai vòng xoáy đó cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi muốn dời mắt đi chỗ khác, không định tiếp tục nhìn, nhưng lại chẳng thể cử động được, thân thể hoàn toàn mất khống chế, dường như bị vòng xoáy đó hút chặt vào, một loại sức mạnh cường đại, vô hình khiến người ta không thể phản kháng.
Bất tri bất giác, lửa đã thiêu cháy hết phân nửa ảnh, cháy đến ngón tay tôi, tôi thấy đau chợt buông tấm ảnh ra, lúc này mới định thần lại. Ngọn lửa cuối cùng cũng nuốt chửng hoàn toàn bức ảnh đó, tôi thở phào nhẹ nhõm, sợ Lão Mập lo lắng cho mình, nên không đem chuyện vừa rồi kể cho cậu ấy biết.
Lão Mập cất sáu cây đinh quan tài vào trong cặp của cậu ta, nói là trên đường về sẽ vứt đi, thứ đồ xui xẻo này nên vứt càng xa càng tốt.
Căn phòng cơ bản đã được dọn dẹp xong, giờ cũng hai giờ chiều, chúng tôi đều đói tới sắp xỉu, liền lấy cái bếp điện mua từ siêu thị ra, nấu bốn năm gói mỳ, ngoài ra còn có mấy thứ như kimchi, bia, thịt bò sốt…
Tôi uống mấy ngụm bia, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh hõm mắt của người con gái trong di ảnh đó, xua đi cũng không được, bất giác da đầu tê dại. Thế là tôi hỏi Lão Mập: “Cậu tin trên thế giới này có ma quỷ tồn tại không?”
Lão Mập đang ăn mỳ, nghe tôi nói như thế liền sững sờ, suy nghĩ một chập rồi nói: “Mấy chuyện hoang tưởng này, thật sự rất khó nói, tuy tôi chưa từng thấy ma nhưng ít ra cũng tin sáu bảy phần.”
Tôi gật đầu. Lão Mập lại hỏi ngược lại tôi: “Cậu tin mấy chuyện quỷ thần sao? Tôi tưởng là cậu không tin.”
Tôi nói: “Không phải tôi không tin, nhưng mà tôi thích lý giải những chuyện này từ góc độ khoa học hơn. Ở Mỹ có một nhà khoa học đã tiến hành một thí nghiệm chứng minh linh hồn của một người thành niên có trọng lượng khoảng hai mươi mốt gram đấy. Còn nữa các phi hành gia của Nga cũng đã thu nhận được tín hiệu truyền đến từ vệ tinh “IO” ở trong không gian, nội dung đoạn tín hiệu là sau khi con người chết đi thì linh hồn sẽ tụ tập lại ở đó. Bọn họ còn quan trắc được rất nhiều đoạn tín hiệu điện từ yếu ớt từ địa cầu truyền đến “IO”…”
Lão Mập cắt ngang lời tôi, gắp cho tôi một miếng thịt bò sốt đặt vào trong chén: “Cậu mau ăn đi, tôi thấy cậu xem phim khoa học viễn tưởng nhiều quá rồi đấy.”
Tôi ăn một miếng thịt lớn rồi nói: “Thế cậu cũng xem phim kinh dị nhiều quá rồi đó.”
Hai người vừa ăn vừa nói, vấn đề càng nói càng xa vời. Ngay lúc uống bia, ngẩng đầu nhìn lên thì không biết Lão Mập đã đi đâu mất, trong lòng tôi nghĩ: “Cái tên nhát gan này, mới uống chút bia thì đã muốn giải tỏa nỗi buồn rồi, chắc cậu ấy đang đi vệ sinh, ra ngoài lúc nào, tôi cũng không có để ý.