E sắp hết đau rồi, cố lên

Chỗ mình sống mấy ông bà 60 đổ lên rủ nhau K đi hết đúng là sống ở cái xứ ăn cái gì cũng thuốc dần dần nó ngấm vào cơ thể tích tụ lại rồi đến tuổi tầm tầm bắt đầu không bệnh này thì bệnh kia ngay
ăn sạch cũng vậy thôi, đến vua Anh còn bị dính K nữa là người thường.
 
Đầu tiên chia buồn cùng gia đình, đọc đến dòng cuối thấy nghẹn ngào quá, thôi coi như cũng kết thúc một chặng đường đau đớn để tái sinh trong một hình hài khác tốt hơn.

Mình vừa trải qua ca phẫu thuật ở thành bụng, chỉ là mổ nội soi thôi, nằm viện 1 tuần và sau phẫu thuật ngày nào cũng tiêm kháng sinh và giảm đau vào người. Lúc chưa trải qua thì nghĩ lấy ven truyền nước, tiêm thuốc nó chỉ đau tí thôi, nhưng mà trải qua rồi mới thấy đau đớn ở chỗ ven thế nào, phải gọi là "đau đớn" đúng nghĩa luôn, mình trước giờ gai góc nhưng 1 tuần truyền kháng sinh, tiêm thuốc liên tục (ngày 2 cử), giờ mình nhìn ống tiêm mình sợ lắm luôn (nó rất khác so với tiêm thuốc ở mông hoặc đi lấy máu, hiến máu nhé).

Nên giờ thấy ai bệnh tật nhiều phải nằm viện, xong nhìn cảnh đặt ven vô thuốc mình ám ảnh vãi chưởng.
Giống mình. Hồi tháng 12 mới cắt túi mật, chỉ là nội soi thôi, nhưng truyền 2 ven kim to 18 20, lúc găm kim vào mạch nó đau thấu trời, mỗi lần thay ống truyền dịch nó thốn ko tả nổi. Mỗi lần tới giờ truyền dịch là mình sợ lắm.
Mổ xong về nhà, 2 chỗ găm kim truyền dịch nó bầm và sưng 15 ngày mới hết.
Ngẫm nghĩ đến những người bị bệnh nan y, vd như suy thận, phải cắm ven cả đời, thật sự mình ko khỏi rùng mình. Trải qua 1 lần bệnh tật, giờ chỉ mong sống cả đời được khỏe mạnh, sống thật bình thường là tốt lắm rồi, ko cần vẻ vang, chỉ cần yên ổn :pudency:
Chia buồn cùng thớt và gia đình. Cố gắng động viên nhau chăm sóc những đứa trẻ nhé. Cuối cùng trẻ con vẫn là đáng thương nhất. Nhà tôi cũng vừa có tang tròn 2 tháng, cảm giác mất mát đi 1 hơi thở trong gia đình nó trống vắng và khó tả vô cùng. Đêm đêm nằm nghĩ lại lại nhớ người đã mất, tự nhiên nước mắt cứ trào ra :too_sad:
 
Giống mình. Hồi tháng 12 mới cắt túi mật, chỉ là nội soi thôi, nhưng truyền 2 ven kim to 18 20, lúc găm kim vào mạch nó đau thấu trời, mỗi lần thay ống truyền dịch nó thốn ko tả nổi. Mỗi lần tới giờ truyền dịch là mình sợ lắm.
Mổ xong về nhà, 2 chỗ găm kim truyền dịch nó bầm và sưng 15 ngày mới hết.
Ngẫm nghĩ đến những người bị bệnh nan y, vd như suy thận, phải cắm ven cả đời, thật sự mình ko khỏi rùng mình. Trải qua 1 lần bệnh tật, giờ chỉ mong sống cả đời được khỏe mạnh, sống thật bình thường là tốt lắm rồi, ko cần vẻ vang, chỉ cần yên ổn :pudency:
Chia buồn cùng thớt và gia đình. Cố gắng động viên nhau chăm sóc những đứa trẻ nhé. Cuối cùng trẻ con vẫn là đáng thương nhất. Nhà tôi cũng vừa có tang tròn 2 tháng, cảm giác mất mát đi 1 hơi thở trong gia đình nó trống vắng và khó tả vô cùng. Đêm đêm nằm nghĩ lại lại nhớ người đã mất, tự nhiên nước mắt cứ trào ra :too_sad:
Chuẩn rồi fen, giờ chỉ mong đừng có biến cố gì với những người thân...
 
Xin chia buồn cùng gia đình thớt. Điều đau lòng nhất trên đời là phải mãi mãi rời xa những người thân thương của mình :(
 
Back
Top