emyeuvoem
Senior Member
Mẹ vợ mình, 65 tuổi, bị Parkinson, tiểu đường và huyết áp. Gần đây thường xuyên than mệt chỉ nằm ở nhà, không chịu đi ra ngoài , có biểu hiện trầm cảm thường xuyên than thở và chỉ muốn chết. Cả gia đình vợ cũng chạy chữa nhiều nơi nhưng chuyển biến càng ngày càng tệ.
Đỉnh điểm là 4h sáng nay , bà thay áo quần, cởi hết vòng, nhẫn, tiền giao cho chồng, kêu là mệt quá chắc lần này không qua khỏi, sau đó thì nằm mê man. Cả nhà thử nhiều biện pháp nhưng vẫn không kêu dậy được, vẫn thở thỉnh thoảng rên nhẹ. Đến 6h sáng thì chở vào cấp cứu ở BV đa khoa Lâm Đồng, BS thăm khám chụp và đo điện tâm đồ, đo đường trong máu, đo huyết áp tất cả đều bình thường nhưng vẫn không kêu dậy được. Sau đó thì chuyển sang phòng hồi sức tích cực và vẫn nằm mê man tới bây giờ, vẫn đi vệ sinh trong bỉm nhưng không hề kiểm soát được. Vợ mình lau chùi thì tự đi vệ sinh tiếp (chứng tỏ là không hề kiểm soát được)nhấc tay nhấc chân lên thỉnh thoảng vẫn rên nhẹ. Tới giờ vẫn không có dấu hiệu gì tốt lên.
Mình thì thấy phốt của Đa Khoa Lâm Đồng bữa giờ cũng mất hoàn toàn lòng tin vào BV này rồi, có khuyên gia đình vợ nên mau chóng chuyển xuống SG nhưng cả gia đình lo vì xuống dưới đó không có người chăm, ai cũng có CV và gia đình riêng phải lo lắng nếu đi xa thì rất khó chăm sóc cho mẹ vợ, mà bệnh này có vẻ là phải chiến đấu đường dài phải tính bằng năm bằng tháng chứ không phải chỉ vài ngày.
Mình thì con rể thôi nên cũng chả quyết được gì chuyện của nhà vợ. Nếu các bác ở vào hoàn cảnh của mình các bác sẽ làm gì?
Đỉnh điểm là 4h sáng nay , bà thay áo quần, cởi hết vòng, nhẫn, tiền giao cho chồng, kêu là mệt quá chắc lần này không qua khỏi, sau đó thì nằm mê man. Cả nhà thử nhiều biện pháp nhưng vẫn không kêu dậy được, vẫn thở thỉnh thoảng rên nhẹ. Đến 6h sáng thì chở vào cấp cứu ở BV đa khoa Lâm Đồng, BS thăm khám chụp và đo điện tâm đồ, đo đường trong máu, đo huyết áp tất cả đều bình thường nhưng vẫn không kêu dậy được. Sau đó thì chuyển sang phòng hồi sức tích cực và vẫn nằm mê man tới bây giờ, vẫn đi vệ sinh trong bỉm nhưng không hề kiểm soát được. Vợ mình lau chùi thì tự đi vệ sinh tiếp (chứng tỏ là không hề kiểm soát được)nhấc tay nhấc chân lên thỉnh thoảng vẫn rên nhẹ. Tới giờ vẫn không có dấu hiệu gì tốt lên.
Mình thì thấy phốt của Đa Khoa Lâm Đồng bữa giờ cũng mất hoàn toàn lòng tin vào BV này rồi, có khuyên gia đình vợ nên mau chóng chuyển xuống SG nhưng cả gia đình lo vì xuống dưới đó không có người chăm, ai cũng có CV và gia đình riêng phải lo lắng nếu đi xa thì rất khó chăm sóc cho mẹ vợ, mà bệnh này có vẻ là phải chiến đấu đường dài phải tính bằng năm bằng tháng chứ không phải chỉ vài ngày.
Mình thì con rể thôi nên cũng chả quyết được gì chuyện của nhà vợ. Nếu các bác ở vào hoàn cảnh của mình các bác sẽ làm gì?