Mới lớn, khủng hoảng về đêm, xin cách tự vực dậy.

Em tham gia Voz cũng một thời gian ngắn gần đây thôi, thread này là cái thread đầu tiên em mở.

Em năm nay 21, con một, gia cảnh trước thời điểm Vũ Hán bùng dịch ở mức khá. Bố em đi Liên Xô vào cái thời Việt Nam mình tứ bề cấm vận. Như các anh em của ông, không giống các cô bác đi Đức, ông phải về nước khi Liên Xô tan rã. Còn giữ được chút vốn làm ăn, ông gặp mẹ em rồi mở một nhà hàng nhỏ ở thị trấn, khoảng lúc đó ông đã 30. Mãi tận 10 năm sau, qua nhiều lần sẩy thai, mẹ mới sinh ra em. Cha già con cọc. Lại có mỗi cục vàng, nên em được chiều chuộng, ít mó tay vào việc gì ngoài học. Như các cụ hay gọi là "nuôi nhốt".

Nhìn chung, làm ăn không tới nỗi tệ, nhà em kinh doanh gần khu hành chính, lại chỉ có mỗi thằng con, nên học hành đại học vẫn tươm tất tiền bạc. Em đậu bách khoa, trọ hẳn một mình một phòng 3 triệu ở Hoàng Mai. Hai năm đầu suôn sẻ lắm, giải tích, đại số, vật lý, em qua tằng tằng. Tính em cũng ru rú ở nhà quen nên ra đó vẫn vậy, học hành tử tế, ít lang thang, chưa từng mò vào Lê Thanh Nghị. Bách khoa đại cương cũng thường thôi.

Thế rồi đến nữa năm hai, bố em, một người ngoài 60 có một lần tai biến, ngã nặng và bị dùa hai đốt sống lưng. Tốn kha khá tiền, kinh tế nhà em bắt đầu xuống. Ông khỏi được đâu một mùa hè vui vẻ, tới cuối kỳ đầu năm ba đại học (2021 này đây), em nghe tin bố em bị ung thư, chính xác là bố mẹ giấu em nhưng không nỗi. Em gục hẳn, bỏ thi cuối kỳ tất cả các môn, và ăn cảnh cáo mức một, lần đầu trong đời sinh viên.

Dù cố gắng chạy chữa, nhưng tiền không thắng được bệnh hiểm nghèo. Ông chịu được nửa liệu trình thì không cố được nữa, hàng vạn căn bệnh nền trỗi dậy, khuất phục ông. Em và mẹ để ông về nhà với hi vọng cho ông những ngày tháng đẹp đẽ cuối cùng. Bố em qua đời vào một ngày giữa tháng sáu, không trăng chối được gì ngoài từ "ôi trời, khó thở quá." Còn chút may khi trùng với đợt nghĩ 30/4 lịch sử của em, nếu không ông ra đi đột ngột vậy chắc em không kịp về.

Từ đó đến nay em phải đối mặt với đủ thứ. Em nhận thức mình quá yếu đuối để gọi là gánh vác gia đình, vẫn là "công tử bột" đúng nghĩa. Hàng đống môn học đang nợ. Gánh nặng kinh tế khi mà từ cả năm qua, bệnh tật của bố và đợt dịch quái ác khiến nhà em khánh kiệt. Em phải chấp nhận xuống căn trọ xập xệ hơn trong dãy vì không còn đủ tài chính. Bán bớt chiếc xe máy để chuẩn bị cho kỳ một năm 4, mà chắc chắn với em thì chưa phải năm cuối. Quan trọng nhất, mẹ em cũng đã 61.

Cứ đêm về thế này, một mình một phòng, hàng ngàn câu hỏi "làm thế nào đây?" lại ám vào đầu em, rất khó ngủ.

Một năm, mọi thứ đến dồn dập với em, làm em choáng quá.

Ai đó cho em lời khuyên, một giải pháp, một lời động viên hay đơn giàn là kể câu chuyện của các bác mà làm em cảm thấy khá hơn được không. Để ngày mai em dễ ngủ hơn hôm nay.
 
Bán xe máy là dại rồi
Chạy giao hàng tằng tằng vừa học vừa làm
Chứ thời gian lộn xộn nhưng sv khó kiếm việc
Tưởng để xe máy làm gì, chứ để xe chạy giao hàng, t mà là mẹ nó t đốt xe

via theNEXTvoz for iPhone
 
Chuyện làm thêm thì em thừa nhận là em éo biết làm cái gì ra tiền đúng nghĩa, và nhiều lúc em cũng nghĩ, mình không phải dạng vừa cày trâu vừa học được. Em kỳ này đang chuẩn bị thi các môn học lại kỳ trước.
 
Ráng mà tốt nghiệp rồi đi làm kiếm tiền chứ làm gì còn con đường nào sáng hơn hả mike fence :(
Mẹ em vẫn tin về thằng con bất bại, không tạch môn của ngày nào, mà không biết rằng thực tế em chậm mẹ một kỳ, và có thể là 1 năm vì đồ án chỉ mở kỳ hai. Nhiều hôm bà động viên "ráng lên con, còn 1 năm chứ mấy" mà em thấy thương bà.
 
Chuyện làm thêm thì em thừa nhận là em éo biết làm cái gì ra tiền đúng nghĩa, và nhiều lúc em cũng nghĩ, mình không phải dạng vừa cày trâu vừa học được. Em kỳ này đang chuẩn bị thi các môn học lại kỳ trước.
Thiết nghĩ năm cuối rồi fence tập trung vào học để ra trường còn có cơ đổi đời. Song song đó hoàn cảnh mình vậy buộc mình phải cố gấp 2-3 lần người khác, và phải cố trong thời gian dài. Cứ xác định trước tư tưởng là sẽ khó khăn như thế còn dài thì sẽ chả còn lấn cấn việc gì nữa. Từ học tập làm thêm tạo dựng mqh cái gì cũng sẽ lao vào hết thôi.
 
Đầu tiên chia buồn cùng bạn
Thứ 2 về lời khuyên thì thật lòng mình nghĩ trường hợp của bạn là quá bình thường. Là do bạn yếu đuối thôi, gần 3 tháng rồi, đừng có lúc nào cũng bố, bố nữa ...
Về việc học, góc nhìn của người đã từng trải như tôi là quá ư bình thường luôn. Bạn tôi nó chậm đến nay chục năm rồi vẫn phớ lớ
Về kinh tế thì có vẻ gia đình cũng k vướng khoản nợ gì. Khi nào hết dịch thì kiếm vc nhẹ nhàng làm để có phần nào chi phí và dạn người ra. Mục tiêu là gì, là học và kết thúc Đại học
 
Đồng ý với fen ở trên, không có phương tiện thì coi như chặt chân, thẳng ra là không làm được gì.

BK giờ học phí đắt, năm 4 rồi cố mà trả nợ ra trường,

Thời đi học cũng trông hàng, trông net một thời gian, gặp chủ tốt thì việc nhẹ nhàng đủ kiếm 2-3tr.
ăn uống chắc sắm đồ đạc sẵn rồi thì tự nấu cho quen.
 
Lúc này chỉ có mạnh mẽ lên thôi, nghe kể thì có vẻ từ nhỏ đến lớn thím sống trong sự bảo bọc gia đình nhiều, chưa biết khổ nhiều lắm.
Khoảng khắc mà người thiếu niên trở thành đàn ông là "cái chết của người bố", có thể theo nghĩa bóng và nghĩa đen. Nghĩa bóng là khi bạn đã thay bố làm được những việc mà ông gánh vác (kiếm tiền, bảo vệ gia đình, sửa đồ đạc trong nhà,...), nghĩa đen là khi bạn phải trờ thành người đàn ông duy nhất trong gia đình.
Chỉ có cách là cọ xát với cuộc đời thêm nhiều, giải quyết hết vấn đề mấy môn trong trường, đối phó cũng được, miễn tốt nghiệp cho xong. Đi làm thêm, làm nghề gì cũng được, nhưng phải cọ xát với đời, kiếm ra được đồng tiền bằng bàn tay mình thì thế giới quan của bạn sẽ thay đổi. Đứng ra bảo bọc mẹ, thay bố làm những việc trước đây, chăm sóc nhà cửa chở mẹ đi đây đó, dẫn bà đi khám sức khỏe định kỳ,... Học các skill để tăng tinh thần tự lập tự dọn dẹp phòng ốc gọn gàng, nấu ăn, sửa chữa đồ đạc trong nhà, share phòng trọ chung cho rẻ. Ráng tiết kiệm chi phí cho gia đình.
Làm nhiều sẽ quen thôi, ban đầu thấy trách nhiệm nhiều muốn than thở cũng dễ hiểu,... Nhưng bản chất đàn ông chỉ là im lặng và chu cấp lo toan cho gia đình nên từ lúc còn độc thân phải rèn luyện từ tư tưởng cho mạnh mẽ
 
Nói cái này có vẻ hiển nhiên, nhưng fence vẫn còn mẹ.
Hãy nghĩ đến cảnh mẹ fence sẽ ntn khi biết con mình buồn bã, học hành sa sút rồi nợ môn, rồi mẹ fence sẽ nghĩ đến tương lai của fence...
Hơi thẳng, nhưng chồng mất rồi, còn thằng con trai một lại rơi xuống đáy như thế này thì khổ cho mẹ fence lắm.
Đời bạc lắm, nó chả thông cảm cho mình đâu, k sống đc vì bản thân thì cố vì mẹ thôi fence.
 
Em tham gia Voz cũng một thời gian ngắn gần đây thôi, thread này là cái thread đầu tiên em mở.

Em năm nay 21, con một, gia cảnh trước thời điểm Vũ Hán bùng dịch ở mức khá. Bố em đi Liên Xô vào cái thời Việt Nam mình tứ bề cấm vận. Như các anh em của ông, không giống các cô bác đi Đức, ông phải về nước khi Liên Xô tan rã. Còn giữ được chút vốn làm ăn, ông gặp mẹ em rồi mở một nhà hàng nhỏ ở thị trấn, khoảng lúc đó ông đã 30. Mãi tận 10 năm sau, qua nhiều lần sẩy thai, mẹ mới sinh ra em. Cha già con cọc. Lại có mỗi cục vàng, nên em được chiều chuộng, ít mó tay vào việc gì ngoài học. Như các cụ hay gọi là "nuôi nhốt".

Nhìn chung, làm ăn không tới nỗi tệ, nhà em kinh doanh gần khu hành chính, lại chỉ có mỗi thằng con, nên học hành đại học vẫn tươm tất tiền bạc. Em đậu bách khoa, trọ hẳn một mình một phòng 3 triệu ở Hoàng Mai. Hai năm đầu suôn sẻ lắm, giải tích, đại số, vật lý, em qua tằng tằng. Tính em cũng ru rú ở nhà quen nên ra đó vẫn vậy, học hành tử tế, ít lang thang, chưa từng mò vào Lê Thanh Nghị. Bách khoa đại cương cũng thường thôi.

Thế rồi đến nữa năm hai, bố em, một người ngoài 60 có một lần tai biến, ngã nặng và bị dùa hai đốt sống lưng. Tốn kha khá tiền, kinh tế nhà em bắt đầu xuống. Ông khỏi được đâu một mùa hè vui vẻ, tới cuối kỳ đầu năm ba đại học (2021 này đây), em nghe tin bố em bị ung thư, chính xác là bố mẹ giấu em nhưng không nỗi. Em gục hẳn, bỏ thi cuối kỳ tất cả các môn, và ăn cảnh cáo mức một, lần đầu trong đời sinh viên.

Dù cố gắng chạy chữa, nhưng tiền không thắng được bệnh hiểm nghèo. Ông chịu được nửa liệu trình thì không cố được nữa, hàng vạn căn bệnh nền trỗi dậy, khuất phục ông. Em và mẹ để ông về nhà với hi vọng cho ông những ngày tháng đẹp đẽ cuối cùng. Bố em qua đời vào một ngày giữa tháng sáu, không trăng chối được gì ngoài từ "ôi trời, khó thở quá." Còn chút may khi trùng với đợt nghĩ 30/4 lịch sử của em, nếu không ông ra đi đột ngột vậy chắc em không kịp về.

Từ đó đến nay em phải đối mặt với đủ thứ. Em nhận thức mình quá yếu đuối để gọi là gánh vác gia đình, vẫn là "công tử bột" đúng nghĩa. Hàng đống môn học đang nợ. Gánh nặng kinh tế khi mà từ cả năm qua, bệnh tật của bố và đợt dịch quái ác khiến nhà em khánh kiệt. Em phải chấp nhận xuống căn trọ xập xệ hơn trong dãy vì không còn đủ tài chính. Bán bớt chiếc xe máy để chuẩn bị cho kỳ một năm 4, mà chắc chắn với em thì chưa phải năm cuối. Quan trọng nhất, mẹ em cũng đã 61.

Cứ đêm về thế này, một mình một phòng, hàng ngàn câu hỏi "làm thế nào đây?" lại ám vào đầu em, rất khó ngủ.

Một năm, mọi thứ đến dồn dập với em, làm em choáng quá.

Ai đó cho em lời khuyên, một giải pháp, một lời động viên hay đơn giàn là kể câu chuyện của các bác mà làm em cảm thấy khá hơn được không. Để ngày mai em dễ ngủ hơn hôm nay.
Giờ ông nên tính hai con đường là học hay về cày. Tôi thì nghĩ đã cố được đến đây thì cố mà học nốt cho đỡ dở dang. Nhưng còn phải xem tài chính nhà ông. Nếu đã ko chịu nổi thì nên lên phương án làm ngoài, bưng bê các kiểu mất thời gian công sức mà lương bèo lắm. Ông học ngành gì? Biết làm gì? Nếu biết code thì nhận thêm việc code nhưng nhận ít thôi, còn ko thì giờ hãy tạm xem xét làm cái gì nó ra tiền đã. Biết bán hàng ko? Freelance cũng đc nếu chịu khó.
 
Mẹ em vẫn tin về thằng con bất bại, không tạch môn của ngày nào, mà không biết rằng thực tế em chậm mẹ một kỳ, và có thể là 1 năm vì đồ án chỉ mở kỳ hai. Nhiều hôm bà động viên "ráng lên con, còn 1 năm chứ mấy" mà em thấy thương bà.
Thì trong 1 năm đó vừa học vừa đi làm thêm chỗ này vài tháng, chỗ kia vài tháng để mở rộng thêm kiến thức giao tiếp xã hội, kiếm ít tiền trang trải, cơ hội kiếm vài múi mít tâm sự, cv lúc ra trường cũng đẹp hơn :sure:
 
cố học cho tốt, xong rồi có trình độ đi làm. chứ giờ ad đi làm thêm cũng chả được mấy đồng. phí thời gian. mà năm cuối quan trọng. tiết kiệm thôi chứ vì mấy tr ko đáng
nghe kể hoàn cảnh vs tính cách của ad thì thấy cách đó hợp nhất với tình hình bây giờ
ko có xe thì đi bus cũng dc. sau cần đi lại mua con xe đạp cũ cho thể thao
 
Mình cũng vừa tốt nghiệp BK xong, lúc học cũng có thời điểm tinh thần bị suy sụp. Thím nên nói chuyện, chia sẻ với bạn bè, giúp mình đỡ suy nghĩ tiêu cực hơn. Nhìn ra xung quanh rồi thấy nhiều người còn khó khăn hơn mình mà họ vẫn vượt qua.
Cuộc sống mà, khó khăn nào cũng có cách giải quyết thôi. Trước tiên là dám đối mặt chứ không phải trốn tránh.
 
Back
Top