Trước khi kể, mình xin chia sẻ là đã có mấy người Việt (theo mình biết ít nhất là 2) đã có truyện manga đăng tại Nhật, có vẻ chưa nổi tiếng nhưng là 1 khởi đầu. Còn mangaka thì kín tiếng lắm, có khi người Việt mà lấy tên bút danh Nhật ko ai biết được. Nên đây ko phải là mơ ước viễn vông. Vì mình biết có đến cả trăm họa sĩ nước ngoài đang sáng tác manga ở Nhật.
Nhiều bác có khi cũng biết ở topic trước than thở về tiền, nhưng mình xin kể lại.
Mình là con nhà khá giả, nhưng từ bé đã mơ ước làm họa sĩ và vẽ truyện tranh, do khi mình bị áp lực và buồn bã nhất thì những câu truyện đó là 1 thứ giúp mình vui vẻ và vượt qua được khó khăn. Chủ yếu mình bị áp lực học hành thôi, học cũng khá toàn trường chuyên nên rất khó. Mình lại có cái tính ko muốn thua ai (mặc dù sau này thua nhiều cũng quen), nên rất mệt mỏi, và ba mẹ thấy học khá cũng bắt đầu kỳ vọng.
Sau này, gia đình cho học ngân hàng. Mình học khá nên 4 năm là xong, còn được vào cty chứng khoán khá tốt để làm phân tích viên. 5 năm sau đã có địa vị vững. Nhưng trong thâm tâm mình luôn chỉ muốn vẽ. Mình muốn đi Nhật để đến gần hơn với ước mơ, do đó xin hb đi Nhật học quản trị kinh doanh (ba mẹ đã có cty nên cũng cho mình đi). Đi rồi mình mới nhận ra người Nhật phải hi sinh thế nào để làm việc họ mơ ước. Họa sĩ manga (mangaka) đa số nghèo và ko được học vẽ, chỉ số ít học dh mỹ thuật đàng hoàng. Mà họ đã phải sống với những đồng lương chỉ đủ để mua cơm, vẽ thuê trợ lý cho mangaka nổi tiếng, vừa vẽ vừa làm thêm ở quán cafe... để theo đuổi đam mê. Có 1 họa sĩ người Mỹ đã phải qua Nhật để dạy tiếng Anh, rồi mưu sinh bằng nghề dịch thuật suốt 14 năm mới bắt đầu làm họa sĩ được.
Thế nên, sau đó mình quyết định bỏ học ở Nhật. Mình về VN cãi nhau 1 trận to với ông già, sau đó đi học đh thiết kế (trường tư cùi).
Mục đích vì muốn sang Nhật thì cần có bằng đh mới xin visa được. Mà nghề mangaka lại ko phải là 1 nghề (ko có hđ lao động, ko có bảo hiểm, ko được trả lương, chỉ nhận thù lao như freelance). Thế là mình học nghề làm game. Mình làm họa sĩ 3D (dựng mô hình 3D) rồi tự học vẽ để theo đuổi nghề. Mình còn học đh song song đó. Vì sao mình ko làm nghề tài chính rồi vẽ ở Nhật? Vì ko ai mướn, nghề tài chính quá dư thừa nhân lực. Họ cần IT, bác sĩ, hộ lý, xây dựng, và hên sao nghề làm game cũng cần (dù hơi khó xin hơn).
Sau khi ra trường, mình vẫn tiếp tục làm họa sĩ 3D đến nay. Ước mơ mangaka mình giấu, ba mẹ ko biết, đồng nghiệp ko biết, vợ con cũng ko. 9 năm rồi trình mình cũng khá, đã có chức vụ và thu nhập ổn. Mình còn rảnh freelance vẽ manga hentai, vẽ manhwa và làm mô hình 3D game kiếm thêm. Mình biết thông qua quan hệ với đồng nghiệp ở Nhật, rằng nghề mangaka cực kì áp lực. Bạn phải vẽ 1 tuần 20 trang, khoảng 105 khung. Cực kì chi tiết và đa số sẽ ko thể vẽ 1 mình. Trừ khi bạn vẽ 24/7. Đa số phải mướn trợ lý, và thù lao cho 1 trang vẽ khá rẻ, chỉ 7-9k yen. Sau khi mướn 2-3 trợ lý là hết tiền, ko còn tiền mướn nhà và ăn.
Với nghề họa sĩ 3D, mình sẽ có từ 4k usd/tháng, kèm với thù lao tầm 4-5k usd từ manga, mình sẽ đủ để mướn trợ lý và tiền ăn.
Hiện tại mình vẫn đang học tiếng Nhật, vì khi đi Nhật 1 năm học được có tí mà đa số học bằng tiếng Anh. Sau khi tiếng Nhật tốt là mình nộp bản thảo gửi qua Nhật thi vẽ manga ngay. Nếu đậu và họ cho remote, thì mình ở VN đỡ hơn. Nếu ko thì mình sẽ tìm 1 công việc làm game và qua đó, cày 2 jobs (đằng nào cũng phải 2 việc thì mới nuôi vợ con và mướn trợ lý được). Dự định là vẽ truyện tháng (1 tháng tầm 35 trang) để kịp vẽ. Khi nào nổi tiếng mới chuyển qua tuần được (có tiền mướn nhiều trợ lý).
Cuộc cãi nhau với ông già rất căng, có thể nói là đến muốn đánh nhau (dù mình ngoan và ba mình ko bao giờ đánh mình).
Thế nhưng rồi ông già cũng chịu thua, và vẫn chu cấp cho mình 1 căn nhà để vợ con ở. Thu nhập của mình thì đủ cho con học trường quốc tế và kèm vợ làm NH cũng dư chi tiêu hàng tháng, để dành được sau này mua nhà cho con. Mình thấy rất may mắn vì gia đình có điều kiện. Ba mẹ có của ăn của để. Mình sướng hơn 90% mangaka và chắc 95% người Việt. Liệu mình có chịu được khổ sở mà người nghèo phải chịu để hoàn thành ước mơ? Có làm việc quần quật để vừa lo cho vợ con, vừa gánh vác được áp lực công việc tại Nhật? Mình vẫn tin là mình làm được. Có rất nhiều người làm được, và chẳng lý do gì mình ko thể. Dù cho ko nổi tiếng, giàu có nhưng mình tin mình vẫn có thể tạo ra 1 bộ truyện đủ tốt để người đọc cũng cảm thấy vui vẻ, quên đi căng thẳng như truyện vẫn mang lại cho mình từ bấy đến giờ.
Một ngày nào đó, mình mong rằng mình có thể tự hào kể về 1 người Việt đã cố gắng thế nào để có thể xuất bản 1 bộ truyện làm hài lòng khán giả mọi nơi. Mình ko phải người Việt đầu tiên xuất bản manga ở Nhật, mình cũng hi vọng những người đi trước đã hoặc sẽ thành công và tiếp tục như vậy. Mình chỉ mong ước mơ ngày nào đó thành sự thật. Từ 1 ước mơ viễn vông, ngay cả người Nhật cũng ngăn cản con họ theo đuổi, mình thấy nó gần hơn bao giờ hết. Dù đã 3x tuổi (x trung học), có vợ con, mình vẫn tin 1 ngày sẽ làm được. Rất nhiều mangaka ở độ tuổi 39, 4x mới thành công, có 1 bộ truyện nổi tiếng ở mức khá hoặc cực kỳ nổi tiếng.
Mình chia sẻ cực dài với mọi người, cũng để cho mọi người thấy có những người đã làm được, và những người dù có thế nào cũng sẽ theo đuổi mơ ước của mình. Dù ước mơ có khó khăn ra sao, miễn đã có người từng làm được thì sẽ có cách làm. Mình cũng mong những ai có ước mơ giống mình biết rằng, ko phải là chuyện viễn tưởng. Cầm bút lên học vẽ dù ở tuổi nào, và cứ theo đuổi đi. Con đường làm mangaka rất thực tế, bạn chỉ cần đặt mục tiêu nhỏ và hoàn thành nó, đừng tự so sánh với các huyền thoại, thiên tài làm gì. Có vô số câu chuyện những người bắt đầu lại ở đủ ngành nghề, vì nó giống mình nên mình đã tìm hiểu rất nhiều, và họ cũng thành công. Tất nhiên tốn rất nhiều mô hôi nước mắt. Rất nhiều thời gian. Nhưng ngay cả khi bạn nghèo khó, bạn cũng làm được.
Cảm ơn những ai chịu khó đọc (lướt) hết mớ chữ này.