ThayGiaoBungBu
Junior Member
Bạn còn có nhà để ở là vui hơn khối ng rồi
em chuyên ứng dụng phần mềm thôi, mỗi code học 1 tí đâu ra làm nghề được thým với lại nhành code quá xa vời với em. còn việc than thở thì em chán quá mới lên đây chia sẽ thôi thým ạ, chứ cũng phải cố gắng mỗi ngày thôithủ khoa coder mà lại không đi làm code toàn đi làm ba cái gì đâu không thế thì khoe làm gì.
Sự thật mất lòng lên đây than rồi thì đừng mong có ai chia sẻ, cuộc sống phải tự mình mà gồng gánh thôi, lấy vợ sớm làm gì không biết lại còn xin tiền lấy vợ mới vl.
Nếu bạn ko thể giúp cuộc đời bạn, ít nhất ở đây bạn đã giúp đc một ai đó. Cũng đâu vô dụng lắm? Nhưng đừng vội mừng nha, giờ đến lượt bạn giúp bạn. Anh ấy cố chấp lắm.từ 1 thằng tốt nghiệp thủ khoa ở trường cao đẳng nghề chuyên về công nghệ thông tin - ứng dụng phần mềm. Bắt đầu mơ tưởng mọi thứ ở tương lai, đi làm helpdesk với mức lương 6 triệu thì chán, không thấy cơ hội thăng tiến thì chán bắt đầu chuyển chỗ làm, bước chân lên đất Sài Gòn năm 22 tuổi, tiếp tục ước mơ với công việc 7 triệu, cứ tưởng sẽ tốt hơn nhưng không ngờ, 7 triệu ở sài gòn thì cuối tháng không âm nợ là mừng lắm rồi. Bắt đầu khởi nghiệp, lập công ty với 1 số ae, đầu tiên tìm nguồn hàng thì phải lăn lộn trong các chợ đầu mối, mò từng nơi, so giá từng chỗ cũng may tìm được nhà cung cấp sỉ giá rẻ, bắt đầu tìm khách hàng, đầu tiên thì từ khách sạn 5 sao, bị đuổi ra, họ không thèm nói chuyện, bắt đầu tìm đến nhà cung cấp lẻ, nhà hàng nhỏ lẻ, cũng may mắn là có 1 số nơi chấp nhận, đơn hàng đầu tiên thì vui lắm cứ nghĩ đến viễn cảnh thành công. Nhưng không, đời không dễ dàng với ai, càng bán càng lỗ, thu < chi bắt đầu nợ, nợ rồi bắt đầu tăng giá. Nhưng chỉ sau 1 đêm, hơn 6 đại lý ngưng mua, bị ôm hàng bắt đầu lún nợ, lần đầu tiên bán tất cả chỉ để trả nợ. bắt đầu giải thể mỗi người 1 hướng đi. Chán quá về quê xin tiền cưới vợ, cưới xong 2 vck gom tiền cưới mở quán ăn, không có kinh nghiệm + tham nên mở tùm lum món, đến khi không còn 1 ngàn mới chấp nhận là mình sai, chuyển sang đi lắp camera dạo, chẳng ai mua. chuyển sang bán gạo, ôm 1 đống gạo rồi nó mốc meo lên càng bán càng lỗ, đến cuối cùng trong tay không còn 1 cắc, bắt đầu vay nợ mua xe ba gác chạy kiếm sống, có cuốc thì bị hư xe, đến khi chở được thì chạy lật hư hàng phải đền, rồi cũng ổn được thì bị mang tiếng không ai dám kêu, vợ thì suốt ngày trách móc, cách 2 ngày thì cãi nhau 1 lần, cũng ráng kiếm con nhưng hơn 1 năm trời thả mà chẳng có dấu hiệu gì. cuộc sống có lẽ bế tắc đến vậy là cùng có 1 số lúc buồn cứ nghĩ có nên reset hay không, nhưng còn ba mẹ, còn vợ, còn quá nhiều thứ để lo hazzz cám ơn vì đã đọc tâm sự của 1 thằng loser ở tuổi 27.
có phải thành công là khoảng cách xa nhất của 1 thằng thất bại không?
tôi chỉ khuyên anh ngưng ngay cái suy nghĩ có con đi, có con mà k có tiền thì từ 2 ngày cãi nhau 1 lần sẽ thành 1 tiếng cãi nhau 1 lần đấytừ 1 thằng tốt nghiệp thủ khoa ở trường cao đẳng nghề chuyên về công nghệ thông tin - ứng dụng phần mềm. Bắt đầu mơ tưởng mọi thứ ở tương lai, đi làm helpdesk với mức lương 6 triệu thì chán, không thấy cơ hội thăng tiến thì chán bắt đầu chuyển chỗ làm, bước chân lên đất Sài Gòn năm 22 tuổi, tiếp tục ước mơ với công việc 7 triệu, cứ tưởng sẽ tốt hơn nhưng không ngờ, 7 triệu ở sài gòn thì cuối tháng không âm nợ là mừng lắm rồi. Bắt đầu khởi nghiệp, lập công ty với 1 số ae, đầu tiên tìm nguồn hàng thì phải lăn lộn trong các chợ đầu mối, mò từng nơi, so giá từng chỗ cũng may tìm được nhà cung cấp sỉ giá rẻ, bắt đầu tìm khách hàng, đầu tiên thì từ khách sạn 5 sao, bị đuổi ra, họ không thèm nói chuyện, bắt đầu tìm đến nhà cung cấp lẻ, nhà hàng nhỏ lẻ, cũng may mắn là có 1 số nơi chấp nhận, đơn hàng đầu tiên thì vui lắm cứ nghĩ đến viễn cảnh thành công. Nhưng không, đời không dễ dàng với ai, càng bán càng lỗ, thu < chi bắt đầu nợ, nợ rồi bắt đầu tăng giá. Nhưng chỉ sau 1 đêm, hơn 6 đại lý ngưng mua, bị ôm hàng bắt đầu lún nợ, lần đầu tiên bán tất cả chỉ để trả nợ. bắt đầu giải thể mỗi người 1 hướng đi. Chán quá về quê xin tiền cưới vợ, cưới xong 2 vck gom tiền cưới mở quán ăn, không có kinh nghiệm + tham nên mở tùm lum món, đến khi không còn 1 ngàn mới chấp nhận là mình sai, chuyển sang đi lắp camera dạo, chẳng ai mua. chuyển sang bán gạo, ôm 1 đống gạo rồi nó mốc meo lên càng bán càng lỗ, đến cuối cùng trong tay không còn 1 cắc, bắt đầu vay nợ mua xe ba gác chạy kiếm sống, có cuốc thì bị hư xe, đến khi chở được thì chạy lật hư hàng phải đền, rồi cũng ổn được thì bị mang tiếng không ai dám kêu, vợ thì suốt ngày trách móc, cách 2 ngày thì cãi nhau 1 lần, cũng ráng kiếm con nhưng hơn 1 năm trời thả mà chẳng có dấu hiệu gì. cuộc sống có lẽ bế tắc đến vậy là cùng có 1 số lúc buồn cứ nghĩ có nên reset hay không, nhưng còn ba mẹ, còn vợ, còn quá nhiều thứ để lo hazzz cám ơn vì đã đọc tâm sự của 1 thằng loser ở tuổi 27.
có phải thành công là khoảng cách xa nhất của 1 thằng thất bại không?
em biết nhưng em thương vợ quá thým ạ, suốt ngày cứ sợ giống ông anh bị hiếm muộn hazzz nhưng mà em cũng đi khám nhiều chỗ rồi mà bác sĩ toàn bảo do tt kém haizzz chả biết saoHọc tn thủ khoa mà ko cày cuốc theo nghề lại đi làm ba cái tào lao
Hoàn cảnh này mà sinh con lại khổ nó, tiền đâu chăm nuôi vợ con
via theNEXTvoz for iPhone
em cũng làm đủ cả ngoài camera máy in em còn làm cả kế toán lúc thiếu người cơ, còn code thì em botay không vào đầu nổiA đù thớt giống mình thế nhỉ? Cũng học trường nghề xong tốt nghiệp xúc xắc, ra ngoài làm helpdesk 2 năm, camera, máy in máy tính đủ cả, học thêm networking + thi CCNA, rồi tự dưng bỏ network chạy theo lập trình. Nhưng hiện tại đã chán với công việc, ko biết mình sẽ đi về đâu đây
cuộc sống có 1 số lý do ngoài lề dù hoàn cảnh thế nào cũng phải cố thôi thým, biết đâu có con thì thời thế thay đổi, vận hên ùa về thì sao thým nói chung nợ thì nợ nhưng em vẫn còn máu kinh doanh lắmtôi chỉ khuyên anh ngưng ngay cái suy nghĩ có con đi, có con mà k có tiền thì từ 2 ngày cãi nhau 1 lần sẽ thành 1 tiếng cãi nhau 1 lần đấy
E tư duy cũng bth à, đc cái đi học cũng chịu mày mò nên đỡ hơn mấy thằng bạn. Làm nhiều quen tay thôi thím ơi, có tâm với nghề + kiên nhẫn là được rồi, chứ đâu cần phải kỹ sư này nọ, phát minh ra cái mới làm gì đâu.em cũng làm đủ cả ngoài camera máy in em còn làm cả kế toán lúc thiếu người cơ, còn code thì em botay không vào đầu nổi
xuất phát điểm em không thấy tương lai thým ạ, với lại em nghĩ sớm hay muộn em cũng phải về quê vì còn 1 gia đình để lo. Em tự ép em phải thành công mới lo nổi gia đình nhưng càng ngày em càng là gánh nặng thým ạĐọc thấy thật đáng tiếc khi bạn là thủ khoa "vua nghề" mà lại đi làm linh tinh vậy. Lên SG là cơ hội tốt cứ nghĩ bạn sẽ vươn lên với nghề IT mà lại bỏ về quê vậy. Xuất phát điểm hơn nhiều người giờ lại quá tụt hậu.
trước em làm cũng khá ổn, nói chung chủ cũng thích. nhưng mà helpdesk thì thăng tiến được gì đâu thým càng làm thì cũng vẫn mãi là thằng helpdesk, thà em làm hết mọi nghề thử vận may chứ cứ lọ mọ mà sống em không chấp nhận đượcE tư duy cũng bth à, đc cái đi học cũng chịu mày mò nên đỡ hơn mấy thằng bạn. Làm nhiều quen tay thôi thím ơi, có tâm với nghề + kiên nhẫn là được rồi, chứ đâu cần phải kỹ sư này nọ, phát minh ra cái mới làm gì đâu.
Xưa làm helpdesk riết ngu người ra, lương 3 cọc 3 đồng, mới chuyển lên SG được 4 tháng nay thôi. Ở trên này vài năm xem nếu k ổn thì về nhà vào KCN làm cũng được chả sao.
Helpdesk thì cũng ko nhiều tiền, thím này lại thích kiếm nhanh nên bung ra rồi toang nhiều.
Helpdesk tính ra cũng nhàn, thím lấy cái đó làm gốc, rồi muốn phát triển phải chịu khó học hỏi thêm. Chứ đầu không biết gì sao đá sang mảng khác được.trước em làm cũng khá ổn, nói chung chủ cũng thích. nhưng mà helpdesk thì thăng tiến được gì đâu thým càng làm thì cũng vẫn mãi là thằng helpdesk, thà em làm hết mọi nghề thử vận may chứ cứ lọ mọ mà sống em không chấp nhận được
Nhà thím nátf chắc có điều kiện nhỉ, chứ chỉ than chán vì chưa thành công chứa chưa thấy than nghèo đói gì. Máu gì thì máu, làm gì làm nhớ đến gia đình vợ con, tuổi 17 khác với tuổi 27 về gánh nặng và trách nhiệm với gia đình... Mà sắp già đầu rồi còn suy nghĩ biết đâu có con thời thế thay đổi vận hên ùa vào, soa k nghĩ đến cảnh lúc con ốm mà tiền bạc k dư giả, k đủ tiền đưa con đi chữa bệnh phải vay mượn này kia? Trưởng thành và thực tế hơn đi bạn ơi! Tinh trùng yếu nên k có con được là do bạn chứ do ai nữa mà bảo k biết sao thả hoài vẫn chưa có e bé.cuộc sống có 1 số lý do ngoài lề dù hoàn cảnh thế nào cũng phải cố thôi thým, biết đâu có con thì thời thế thay đổi, vận hên ùa về thì sao thým nói chung nợ thì nợ nhưng em vẫn còn máu kinh doanh lắm