Chương 74: Nâng quan nhập táng
Khói đen từ mặt dây chuyền ngưng đọng trên không trung một lúc, sau đó bay ra bên ngoài, Chu Nhị Kha hừ nhẹ một tiếng, ném là bùa trong tay qua.
Lá bùa vừa chạm vào luồng khói, chợt có tiếng kêu nhỏ vang lên, sau đó một bóng người mơ hồ từ luồng khói ngã xuống, chính là bóng ma mà tôi đã trông thấy.
Có điều lúc này trên mặt nó đã mất lớp sương mù màu đen, gương mặt khá khôi ngô, nhìn thì có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi.
Bóng ma ngã xuống đất thì liền lập tức quỳ gối trước mặt chúng tôi, giọng hấp tấp: "Đừng, đừng giết tôi!"
Đó là lần đầu tiên chứng kiến một u hồn quỳ trước mặt mình, cảm giác thật sự khó tả. Còn Chu Nhị Kha có vẻ đã quen với chuyện này, thần sắc lạnh băng nói: "Ta hỏi ngươi cái gì thì phải trả lời cái đó, bất luận có gì giấu diếm, bổn cô đây lập tức sẽ khiến ngươi tiêu tán!"
"Tôi hiểu! Tôi hiểu!" Nó quỳ dưới đất, gật đầu lia lịa.
Chu Nhị Kha nói: "Ngươi tên là gì, bị ai phong ấn ở mặt dây chuyền, mục đích là gì?"
U hồn sợ bị Chu Nhị Kha trừng phạt, nói rất nhanh: "Tôi tên Đại Ba, cũng là người Trung Quốc như các vị..."
Theo u hồn này kể thì nó là một sinh viên đại học Trường Sa ở Hồ Nam, đam mê lớn nhất là du lịch, cộng thêm gia đình khá giả cho nên nghỉ hè liền sang Thái Lan du ngoạn. Ai ngờ vừa đến nơi đã bị kẻ xấu lừa ra vùng hoang vắng giết hại.
Hắn không cam lòng, biến thành oan hồn muốn trả thù, nhưng ai ngờ bọn cướp kia lại tìm đến lạt ma Thái Lan, lạt ma bắt được hắn, phong ấn vào mặt dây chuyền, rồi sau này Trương Thịnh tặng nó cho Triệu Yến.
Chu Nhị Kha hỏi: "Mục đích của Trương Thịnh là gì?"
"Cái này..." Đại Ba chần chờ một chút, Chu Nhị Kha liền trừng mắt, hắn lập tức nói: "Trương Thịnh muốn theo đuổi Triệu Yến, nhưng Triệu Yến không đồng ý, cho nên hắn liền thỉnh ngưng huyết bài sai tôi làm ảnh hưởng đến thần trí cô ấy."
Sau khi Triệu Yến bị làm ảnh hưởng thần trí, Trương Thịnh sẽ thu dọn ra sao, khỏi cần nói cũng biết.
Nghe xong, Chu Nhị Kha hừ lạnh: "Đúng là một tên súc sinh!"
Đại Ba thấy sắc mặt Chu Nhị Kha không đúng, vội vàng nói: "Tôi cũng không muốn hại cô ấy, nhưng tôi bị lạt ma hạ huyết chú, nếu không nghe theo sẽ bị tra tấn!"
"Nói như vậy thì tại sao mấy tháng trời mà Trương Thịnh vẫn chưa đạt được mục đích?" Tôi tò mò hỏi: "Chẳng lẽ ngươi nguyện bị tra tấn cũng không giúp hắn?"
"Cái này thì không phải!" Nói tới đây, Đại Ba lộ ra một tia hoảng sợ: "Nhưng tôi...tôi không thể nói!"
"Tại sao không thể nói?" Tôi nhướn mày.
Đại Ba mặt đầy hoảng sợ, thân hình lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt nhìn chằm chằm ra phía sau chúng tôi, lẩm bẩm: "Tôi chưa nói, chưa có nói gì hết!"
Nhìn bộ dạng của hắn, hai chúng tôi lập tức xoay người nhìn ra phía sau, nhưng chỉ là một khoảng trống, Chu Nhị Kha liếc mắt ra hiệu.
Tôi liền đưa tay ra trước mặt, nhìn qua kẽ ngón tay, chỉ thấy phía góc tường đằng sau chúng tôi có một bóng ma với những xúc tu màu đỏ giống hệt những sợi tơ trên nóc băng quan.
Đồng thời với đó, Đại Ba đang quỳ đột nhiên phá ra một tiếng thét chói tai, sau đó thân hình hóa thành một luồng khói đen, tan biến trong không trung.
"Sao lại thế này?" Tôi sửng sốt quay người hỏi Chu Nhị Kha, cô ta cau mày nhặt lá bùa rơi trên đất, nói: "Biến mất rồi, vừa xong anh có nhìn thấy gì không?"
Tôi liền kể những gì mình thấy, Chu Nhị Kha nheo mắt lẩm bẩm: "Xem ra trên người Triệu Yến còn có bí mật không nhỏ."
Tôi hỏi: "Ý cô là Triệu Yến có vấn đề?"
"Khó nói lắm!" Chu Nhị Kha lắc đầu: "Theo tình hình trước mắt mà nói, tuyệt đối là Triệu Yến có vấn đề, nhưng đến 8, 9 phần 10 là bản thân cô ta không biết."
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy giờ chúng ta phải làm sao?"
"Kệ thôi!" Chu Nhị Kha buông tay: "Mặc kệ cô ta rốt cuộc có vấn đề gì trong cơ thể, tóm lại là không liên quan đến chúng ta, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là nhập tánh cỗ băng quan, quản nhiều như vậy làm gì. Được rồi, không còn sớm nữa, về ngủ đi!"
Tôi bị Chu Nhị Kha đẩy ra cửa, quay về phòng thì thấy tiểu Linh vân chưa ngủ, nàng hỏi tôi tình hình.
Tôi kể tóm tắt những gì vừa trải qua, nghe xong tiểu Linh nói: "Nếu nói thứ trong cỗ băng quan đến từ địa ngục thì trên người Triệu Yến hẳn có huyết mạch địa ngục, liệu có phải Đại Ba sợ cái này?"
Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Có khả năng. Thôi được rồi đừng nghĩ nữa, những chuyện này không liên quan đến chúng ta, chờ anh nhập táng cỗ băng quan xong sẽ lập tức rời nơi này."
Tiểu Linh ngoan ngoãn gật đầu, ngả vào ngực tôi, tôi thì nhắm mắt, trong lòng tự nói: "Chỉ hy vọng việc hạ táng vỗ băng quan diễn ra thuận lợi."
Ba ngày tiếp sau đó chúng tôi đều ở biệt viện của Triệu gia, tuy nhiên kỳ quái là trong ba ngày đó, người chúng tôi tiếp xúc chỉ có Triệu Yến và A Phúc, từ hôm đầu tiên xuất hiện, đến giờ Triệu Khải Sơn vẫn chưa lộ mặt.
Theo A Phúc nói thì là do sức khỏe không tốt, mấy hôm nay ở trong phòng dưỡng sức. Còn có Trương Thịnh có ghé qua một lần, bị Triệu Yến mắng, đuổi đi thì cũng không thấy quay lại.
Chu Nhị Kha nói với tôi, xét tướng mạo tiểu tử này thì là một tiểu nhân có thù tất báo, nhất định sẽ không chịu thua. Ngưng huyết phật bài không có tác dụng, chắc chắn hắn sẽ giở thủ đoạn mờ ám khác để ép Triệu Yến phải theo mình.
Tôi hỏi vậy có cần nhắc nhở Triệu Yến một chút không thì cô ta nhún vai: "Thông qua sự việc đêm hôm trước, Triệu Yến đã biết Trương Thịnh là loại người gì, đương nhiên sẽ cẩn thận hơn. Mà nếu cô ta không có tâm cảnh giác thì cũng chẳng quan hệ gì tới chúng ta, đâu cần xen vào chuyện người khác làm gì!"
Nghĩ lại thì cũng đúng, tôi bèn không nói nữa, ba ngày cứ như vậy mà trôi qua. Đêm khuya ngày thứ ba, rốt cuộc Triệu Khải Sơn đã chống gậy xuất hiện trước mặt chúng tôi. Chỉ ba ngày không gặp mà thần sắc lão ta thấm vẻ mệt mỏi, không biết rốt cuộc đã làm gì trong ba ngày vừa rồi.
Thời gian bối quan của nâng quan nhân tôi đã nói rõ với Triệu Khải Sơn, cho nên thời điểm ông ta xuất hiện đã là gần rạng sáng. Tôi bảo tiểu Linh cầm xấp tuền giấy do A Phúc chuẩn bị, sau đó đi sang căn phòng đặt băng quan. Giơ chữ vạn lên quan sát, trên quan tài vẫn dày đặc những sợi tơ máu. Nghĩ tới việc phải cõng thứ này trên lưng, bất giác tôi ớn lạnh, nhưng chuyện đã tới nước này, chỉ còn cách cắn răng mà chịu đựng.
Lúc đó trong phòng chỉ có ba chúng tôi, Triệu Khải Sơn và A Phúc, Triệu Yến không xuất hiện, có lẽ là do lệnh của Triệu Khải Sơn.
Đi một vòng rồi tôi giơ tay chạm vào băng quan, một cảm giác lạnh buốt truyền vào 5 đầu ngón tay, thực sự nếu có thể thì tôi không hề muốn cõng thứ này. Nhưng liếc mắt thấy Triệu Khải Sơn đang chống gậy nhìn mình chằm chằm, tôi đành bảo Tiểu Linh: "Rải tiền giấy!"
Tiểu Linh liền vung tiền, tôi đọc nhẩm khẩu quyết bối quan, tay phải đặt xuống đáy quan tài, hét một tiếng: "Khởi!"
Đặt cỗ quan tài lên lưng, cảm giác đầu tiên mà tôi cảm nhận được là khí lạnh buốt lan xuống tứ chi, rùng mình một cái, tôi nghiến răng nói: "Đi!"
Run rẩy một chút cõng cỗ băng quan rời biệt viện, tôi bước lên chiếc xe được chuản bị trước bằng bậc thang, từ biệt viện tới Bát Bảo Sơn, nếu không đi xe thì không thể đủ sức mà lết tới nơi.
Tuy nhiên dù đã lên xe, nhưng tôi vẫn phải cõng cỗ quan tài như cũ. Với quy củ của nâng quan nhân, quan tài đã trên lưng thì không được tiếp xúc mặt đất.