hackem01
Đã tốn tiền
Chương 77: Nhân quả luân hồi
Lại lần nữa nghe Chu Nhị Kha nhắc đến Hạ Mộng, đột nhiên tôi nhớ ban nãy Triêu Khải Sơn gọi cô ta là Hạ tiểu thư, chẳng lẽ Chu Nhị Kha là cô ta đóng giả?
Chần chờ một chút, tôi hỏi: "Tên thật của cô là gì?"
"Cái gì mà tên thật?" Chu Nhị Kha sửng sốt.
Tôi nói: "Đương nhiên là họ tên thật sự của cô, Triệu Khải Sơn gọi cô là Hạ tiểu thư, hơn nữa lúc chúng ta lần đầu tới biệt viện, cô cũng xưng với A Phúc mình họ Hạ."
Chu Nhị Kha chớp chớp mắt: "À, anh nói cái này hả, lúc trước vì giúp anh mà đi tìm Triệu Khải Sơn, tôi không muốn lộ thân phận nên thuận miệng xưng với ông ta mình họ Hạ, bởi vậy ông ta gọi tôi là Hạ tiểu thư!"
Tôi cau mày: "Cô bớt đi! Vẫn còn lừa dối tôi? Triệu Khải Sơn quen biết với sư phụ cô, lão lại không biết tên cô ư? Tiểu Linh, em nói có phải hay không?"
Tiểu Linh chớp mắt gật đầu: "Diệp tử nói rất đúng, mấy hôm trước Triệu Khải Sơn nói có quen với sư phụ cô, hơn nữa chính cô cũng thừa nhận chuyện này."
"Hả?" Chu Nhị Kha tỏ ra vô tội: "Tôi có nói ư, làm gì có. Ai da, không còn sớm nữa, chúng ta cần phải đi. Hơn nửa đêm còn ở Bát Bảo Sơn này, dề chọc phải tà vật, nguy hiểm lắm."
Nói xong cô ta liền xoay người bỏ đi, căn bản không cho tôi cơ hội truy vấn. Trong lòng tôi nói cô là thiên sư bắt ma, đi qua u minh cổ đạo còn chả chớp mắt, mà sợ ma? Lừa ai?
Nhưng cô ta quyết tâm không nói, tôi cũng chẳng còn cách, chỉ thở dài cùng tiểu Linh bước theo sau. Lúc tới chúng tôi đi hai xe, giờ Triệu Khải Sơn và A Phúc đã chết, nên phải chia nhau ra, tôi và tiểu Linh lái một chiếc, Chu Nhị Kha lái một chiếc. Vậy là cũng chẳng có cơ hội truy vấn cô ta.
Rời Bát Bảo Sơn, chúng tôi không quay về Triệu gia mà tùy tiện tìm một khách sạn để ở. Chu Nhị Kha đi trước đặt phòng, chờ hai chúng tôi xuống xe đã xong xuôi, cô ta ném cho tôi chìa khóa phòng rồi liền đi, nhìn dáng vẻ là sợ nói chuyện với tôi thì phải.
Tôi vội kéo cô ta lại nói: "Cô đừng có tránh, tôi không hỏi chuyện Hạ Mộng nữa đâu."
"Không hỏi về Hạ Mộng nữa?" Có vẻ nhẹ nhõm, cô ta vỗ vỗ ngực mình, sau lại cảnh giác nhìn tôi: "Anh bảo đảm?"
"Tôi bảo đảm! Thật không biết sao cô lại sợ tôi nhắc đến Hạ Mộng như vậy."
Chu Nhị Kha nhàn nhạt nói: "Không phải là sợ, mà là tôi không muốn nói đến, đi theo tôi!"
Phòng Chu Nhị Kha thuê là một phòng giá rẻ, đi vào tôi liền hỏi: "Cô lừa trắng của tôi 200 vạn, nhiều tiền như vậy mà còn keo kiệt, thuê căn phòng ổn ổn chút không được sao?"
Chu Nhị Kha khoanh chân ngồi trên giường nói: "Anh nói vậy thật mất vui, đó là tôi vất vả kiếm được, còn nữa, tôi giúp anh đi một chuyến u minh cổ đạo, 100 vạn tôi nghĩ là còn ít đấy."
Đúng là cái túi không đáy!
Lòng tôi thầm nói một câu, kéo ghế ngồi xuống hỏi: "Lúc trước ở u minh cổ đạo, tôi nổi giận với cô, xin lỗi!"
Chu Nhị Kha chớp mắt: "Khỏi cần xin lỗi, nếu có thể, tốt nhất anh nên bồi thường về kinh tế cho tôi."
"Còn bồi thường kinh tế?" Tôi cười khổ nhìn cô ta nói: "Toàn bộ tài sản của tôi đều trong tay cô rồi, lấy đâu ra nữa?"
"Toàn bộ tài sản? Không phải chứ, 200 vạn này là anh có được từ Trần Nhất Xuyên, chẳng lẽ ngoài lần đó ra, anh chưa từng bối quan?"
"Tôi trở thành nâng quan nhân cùng lắm mới được mấy tháng mà thôi, lấy đâu ra nhiều việc như vậy. Mà phải, còn chưa hỏi cô, sư phụ cô chẳng phải là đại sư phong thủy ở HongKong ư, ông ấy cũng đồng thời là thợ nâng quan?"
"Không phải. Sư phụ tôi tuy biết rất nhiều nhưng lại không biết nâng quan. Hơn nữa anh biết đấy, nâng quan thợ nghe có vẻ đơn giản, nhưng mỗi một nâng quan nhân đều phải có người truyền thừa!"
Tôi thấy cô ta nghẹo đầu suy nghĩ, liền nói: "Vậy sư phụ cô là ai? Cô đừng nói là đến sư phụ mình mà cũng quên nhé."
"Quên thì không quên! Chỉ là đang tính xem có nên nói cho anh hay không. Mà có nói thì anh cũng không biết, hơn nữa ông ấy cũng chết rồi, cho nên nói hay không đều như nhau." Chu Nhị Kha nói.
"Đã chết?" Tôi sửng sốt: "Vậy thôi đi. Phải rồi, Triệu Khải Sơn và A Phúc giờ đều đã chết mất xác, chúng ta phải giải thích với người nhà Triệu gia thế nào?"
Chu Nhị Kha nói: "Nói thật thôi! Triệu Khải Sơn từ trước khi bước vào u minh cổ đạo đã hạ quyết tâm không quay ra, như vậy hẳn sẽ để lại khẩu tin ở nhà. Yên tâm đi, việc này chắc sẽ không liên lụy chúng ta đâu!"
Tôi nói: "Vậy thì tốt rồi! Tôi không muốn vì chuyện này mà người nhà Triệu gia hận mình, mà rốt cuộc u minh cổ đạo là nơi như thế nào? Nó là đường thông xuống địa ngục thật ư?"
"Đúng!" Chu Nhị Kha gật đầu: "Đi qua cây cầu treo, chính là địa ngục!" Nói rồi cô ta suy nghĩ một chút, hỏi: "Sư phụ anh hẳn là Tiền Sâm!"
Tôi sửng sốt: "Cô biết sư phụ tôi?"
"Đâu chỉ có biết không thôi!" Ánh mắt Chu Nhị Kha có chút phức tạp, nhưng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó lập tức biến thành châm chọc: "Tiền Sâm trong giới hành nghề âm dương nổi tiếng là nhận tiền không nhận người, tôi đương nhiên là biết. Có biết vì lý do gì lần này Triệu Khải Sơn chọn anh bối quan giúp ông ta không?"
Tôi sửng sốt: "Chẳng phải cô nói đó là điều kiện để cứu tôi sao?"
Chu Nhị Kha giải thích: "Tuy nói vậy cũng không sau, nhưng với quyền thế nhà Triệu gia, muốn tìm một thợ nâng quan khác không khó. Sở dĩ ông ta chọn anh là bởi 40 năm trước chính Tiền Sâm là người giúp ông ta vào u minh cổ đạo."
"Cái gì?" Nghe vậy đầu óc tôi mơ hồ, lúc sau mới phản ứng: "Không phải chứ, sư phụ tôi nhìn qua cùng lắm là gần 50, bốn mươi năm trước ông ta nhiều cũng chỉ 7, 8 tuổi mà thôi!"
"Xem ra anh chẳng biết gì về sư phụ mình cả. Người hành nghề âm dương ai cũng biết, Tiền Sâm đã gần 60 rồi!" Chu Nhị Kha nói.
"60 tuổi?" Tôi cẩn thận nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Tiền Sâm, nhưng bất kể thế nào tôi đều thấy ông ta không giống đã 60, có điều Chu Nhị Kha đâu cần gạt mình chuyện này.
"Chẳng giống chút nào!" Tôi nói.
Chu Nhị Kha suy tư: "Vậy chắc Tiền Sâm có thuật dưỡng nhan. Lúc đó ông ta mới được nhận truyền thừa, là thời điểm khí phách hăng hái, Triệu Khải Sơn tìm ông ta, bỏ một khoản tiền lớn bảo ông ta dẫn đường vào u minh cổ đạo. Tiền Sâm thấy tiền thì lóa mắt, biết rõ là trái với quy củ nhưng vẫn nhận lời."
Lúc trước, khi còn ở Cổ Bắc, Vương Tiểu Hổ có nói Tiền Sâm cần tiền không cần mạng, giờ Chu Nhị Kha cũng nói vậy, nhưng cẩn thận suy xét lại thì nếu là kẻ hám tiền như vậy, ông ta sao lại nhận lời về Lưỡng Sơn Khê?
Tuy 3 vạn tệ đối với người Lưỡng Sơn Khê là một số tiền khổng lồ, nhưng căn bản chẳng là gì đối với Tiền Sâm, ông ta vì sao lại nhận? Tuy nhiên hiện giờ Tiền Sâm đã chết, có truy cứu cũng chẳng còn ý nghĩa, tôi liền chẳng để trong đầu. Mãi sau này tôi mới biết vì sao lúc đó Tiền Sâm lại làm như vậy, đương nhiên đây là chuyện sẽ nói sau.
Tôi quay qua hỏi Chu Nhị Kha: "Vậy rốt cuộc vợ Triệu Khải Sơn là người hay là ma?"
Lại lần nữa nghe Chu Nhị Kha nhắc đến Hạ Mộng, đột nhiên tôi nhớ ban nãy Triêu Khải Sơn gọi cô ta là Hạ tiểu thư, chẳng lẽ Chu Nhị Kha là cô ta đóng giả?
Chần chờ một chút, tôi hỏi: "Tên thật của cô là gì?"
"Cái gì mà tên thật?" Chu Nhị Kha sửng sốt.
Tôi nói: "Đương nhiên là họ tên thật sự của cô, Triệu Khải Sơn gọi cô là Hạ tiểu thư, hơn nữa lúc chúng ta lần đầu tới biệt viện, cô cũng xưng với A Phúc mình họ Hạ."
Chu Nhị Kha chớp chớp mắt: "À, anh nói cái này hả, lúc trước vì giúp anh mà đi tìm Triệu Khải Sơn, tôi không muốn lộ thân phận nên thuận miệng xưng với ông ta mình họ Hạ, bởi vậy ông ta gọi tôi là Hạ tiểu thư!"
Tôi cau mày: "Cô bớt đi! Vẫn còn lừa dối tôi? Triệu Khải Sơn quen biết với sư phụ cô, lão lại không biết tên cô ư? Tiểu Linh, em nói có phải hay không?"
Tiểu Linh chớp mắt gật đầu: "Diệp tử nói rất đúng, mấy hôm trước Triệu Khải Sơn nói có quen với sư phụ cô, hơn nữa chính cô cũng thừa nhận chuyện này."
"Hả?" Chu Nhị Kha tỏ ra vô tội: "Tôi có nói ư, làm gì có. Ai da, không còn sớm nữa, chúng ta cần phải đi. Hơn nửa đêm còn ở Bát Bảo Sơn này, dề chọc phải tà vật, nguy hiểm lắm."
Nói xong cô ta liền xoay người bỏ đi, căn bản không cho tôi cơ hội truy vấn. Trong lòng tôi nói cô là thiên sư bắt ma, đi qua u minh cổ đạo còn chả chớp mắt, mà sợ ma? Lừa ai?
Nhưng cô ta quyết tâm không nói, tôi cũng chẳng còn cách, chỉ thở dài cùng tiểu Linh bước theo sau. Lúc tới chúng tôi đi hai xe, giờ Triệu Khải Sơn và A Phúc đã chết, nên phải chia nhau ra, tôi và tiểu Linh lái một chiếc, Chu Nhị Kha lái một chiếc. Vậy là cũng chẳng có cơ hội truy vấn cô ta.
Rời Bát Bảo Sơn, chúng tôi không quay về Triệu gia mà tùy tiện tìm một khách sạn để ở. Chu Nhị Kha đi trước đặt phòng, chờ hai chúng tôi xuống xe đã xong xuôi, cô ta ném cho tôi chìa khóa phòng rồi liền đi, nhìn dáng vẻ là sợ nói chuyện với tôi thì phải.
Tôi vội kéo cô ta lại nói: "Cô đừng có tránh, tôi không hỏi chuyện Hạ Mộng nữa đâu."
"Không hỏi về Hạ Mộng nữa?" Có vẻ nhẹ nhõm, cô ta vỗ vỗ ngực mình, sau lại cảnh giác nhìn tôi: "Anh bảo đảm?"
"Tôi bảo đảm! Thật không biết sao cô lại sợ tôi nhắc đến Hạ Mộng như vậy."
Chu Nhị Kha nhàn nhạt nói: "Không phải là sợ, mà là tôi không muốn nói đến, đi theo tôi!"
Phòng Chu Nhị Kha thuê là một phòng giá rẻ, đi vào tôi liền hỏi: "Cô lừa trắng của tôi 200 vạn, nhiều tiền như vậy mà còn keo kiệt, thuê căn phòng ổn ổn chút không được sao?"
Chu Nhị Kha khoanh chân ngồi trên giường nói: "Anh nói vậy thật mất vui, đó là tôi vất vả kiếm được, còn nữa, tôi giúp anh đi một chuyến u minh cổ đạo, 100 vạn tôi nghĩ là còn ít đấy."
Đúng là cái túi không đáy!
Lòng tôi thầm nói một câu, kéo ghế ngồi xuống hỏi: "Lúc trước ở u minh cổ đạo, tôi nổi giận với cô, xin lỗi!"
Chu Nhị Kha chớp mắt: "Khỏi cần xin lỗi, nếu có thể, tốt nhất anh nên bồi thường về kinh tế cho tôi."
"Còn bồi thường kinh tế?" Tôi cười khổ nhìn cô ta nói: "Toàn bộ tài sản của tôi đều trong tay cô rồi, lấy đâu ra nữa?"
"Toàn bộ tài sản? Không phải chứ, 200 vạn này là anh có được từ Trần Nhất Xuyên, chẳng lẽ ngoài lần đó ra, anh chưa từng bối quan?"
"Tôi trở thành nâng quan nhân cùng lắm mới được mấy tháng mà thôi, lấy đâu ra nhiều việc như vậy. Mà phải, còn chưa hỏi cô, sư phụ cô chẳng phải là đại sư phong thủy ở HongKong ư, ông ấy cũng đồng thời là thợ nâng quan?"
"Không phải. Sư phụ tôi tuy biết rất nhiều nhưng lại không biết nâng quan. Hơn nữa anh biết đấy, nâng quan thợ nghe có vẻ đơn giản, nhưng mỗi một nâng quan nhân đều phải có người truyền thừa!"
Tôi thấy cô ta nghẹo đầu suy nghĩ, liền nói: "Vậy sư phụ cô là ai? Cô đừng nói là đến sư phụ mình mà cũng quên nhé."
"Quên thì không quên! Chỉ là đang tính xem có nên nói cho anh hay không. Mà có nói thì anh cũng không biết, hơn nữa ông ấy cũng chết rồi, cho nên nói hay không đều như nhau." Chu Nhị Kha nói.
"Đã chết?" Tôi sửng sốt: "Vậy thôi đi. Phải rồi, Triệu Khải Sơn và A Phúc giờ đều đã chết mất xác, chúng ta phải giải thích với người nhà Triệu gia thế nào?"
Chu Nhị Kha nói: "Nói thật thôi! Triệu Khải Sơn từ trước khi bước vào u minh cổ đạo đã hạ quyết tâm không quay ra, như vậy hẳn sẽ để lại khẩu tin ở nhà. Yên tâm đi, việc này chắc sẽ không liên lụy chúng ta đâu!"
Tôi nói: "Vậy thì tốt rồi! Tôi không muốn vì chuyện này mà người nhà Triệu gia hận mình, mà rốt cuộc u minh cổ đạo là nơi như thế nào? Nó là đường thông xuống địa ngục thật ư?"
"Đúng!" Chu Nhị Kha gật đầu: "Đi qua cây cầu treo, chính là địa ngục!" Nói rồi cô ta suy nghĩ một chút, hỏi: "Sư phụ anh hẳn là Tiền Sâm!"
Tôi sửng sốt: "Cô biết sư phụ tôi?"
"Đâu chỉ có biết không thôi!" Ánh mắt Chu Nhị Kha có chút phức tạp, nhưng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó lập tức biến thành châm chọc: "Tiền Sâm trong giới hành nghề âm dương nổi tiếng là nhận tiền không nhận người, tôi đương nhiên là biết. Có biết vì lý do gì lần này Triệu Khải Sơn chọn anh bối quan giúp ông ta không?"
Tôi sửng sốt: "Chẳng phải cô nói đó là điều kiện để cứu tôi sao?"
Chu Nhị Kha giải thích: "Tuy nói vậy cũng không sau, nhưng với quyền thế nhà Triệu gia, muốn tìm một thợ nâng quan khác không khó. Sở dĩ ông ta chọn anh là bởi 40 năm trước chính Tiền Sâm là người giúp ông ta vào u minh cổ đạo."
"Cái gì?" Nghe vậy đầu óc tôi mơ hồ, lúc sau mới phản ứng: "Không phải chứ, sư phụ tôi nhìn qua cùng lắm là gần 50, bốn mươi năm trước ông ta nhiều cũng chỉ 7, 8 tuổi mà thôi!"
"Xem ra anh chẳng biết gì về sư phụ mình cả. Người hành nghề âm dương ai cũng biết, Tiền Sâm đã gần 60 rồi!" Chu Nhị Kha nói.
"60 tuổi?" Tôi cẩn thận nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Tiền Sâm, nhưng bất kể thế nào tôi đều thấy ông ta không giống đã 60, có điều Chu Nhị Kha đâu cần gạt mình chuyện này.
"Chẳng giống chút nào!" Tôi nói.
Chu Nhị Kha suy tư: "Vậy chắc Tiền Sâm có thuật dưỡng nhan. Lúc đó ông ta mới được nhận truyền thừa, là thời điểm khí phách hăng hái, Triệu Khải Sơn tìm ông ta, bỏ một khoản tiền lớn bảo ông ta dẫn đường vào u minh cổ đạo. Tiền Sâm thấy tiền thì lóa mắt, biết rõ là trái với quy củ nhưng vẫn nhận lời."
Lúc trước, khi còn ở Cổ Bắc, Vương Tiểu Hổ có nói Tiền Sâm cần tiền không cần mạng, giờ Chu Nhị Kha cũng nói vậy, nhưng cẩn thận suy xét lại thì nếu là kẻ hám tiền như vậy, ông ta sao lại nhận lời về Lưỡng Sơn Khê?
Tuy 3 vạn tệ đối với người Lưỡng Sơn Khê là một số tiền khổng lồ, nhưng căn bản chẳng là gì đối với Tiền Sâm, ông ta vì sao lại nhận? Tuy nhiên hiện giờ Tiền Sâm đã chết, có truy cứu cũng chẳng còn ý nghĩa, tôi liền chẳng để trong đầu. Mãi sau này tôi mới biết vì sao lúc đó Tiền Sâm lại làm như vậy, đương nhiên đây là chuyện sẽ nói sau.
Tôi quay qua hỏi Chu Nhị Kha: "Vậy rốt cuộc vợ Triệu Khải Sơn là người hay là ma?"