lottus
Senior Member
Buồn thật sự mấy ông ạ.
Đứa em của tôi tính cách nó khó chịu cực kì. Tôi cũng chịu tính nó nhiều năm nay, mình càng quan tâm nó lại càng vô tâm làm mình buồn chán cực kì.
Bắt đầu từ năm lớp 10 trở đi tính cách nó thay đổi hoàn toàn, trong lớp không chơi với ai và bị gần như cả lớp ghét, chắc được 1-2 đưă chơi chung, học dốt dần từ top 4 đầu vào lớp 10 xuống lớp thứ 3 của trường, hầu như toàn thời gian của nó để chơi game và đọc mấy cái truyện dài tập (hình như tu tiên,..), truyện Trung Quốc.
Rồi dần dà không tiếp xúc với xã hội.
Rồi 3 năm đại học của nó chắc cũng tương tự như hồi cấp 3.
Tôi thấy tính nó nên cố sắp xếp nó ở ktx nhưng xem ra cũng không thay đổi được phần nào. Nhiều lần nó nói chuyện với ae trong họ rất là lãng xẹt, kiểu bố đời, mà do bố mẹ thương, rồi mọi người trong họ cũng biết sơ tính thằng này nên chả nói gì, thấy nó vậy tôi cũng định bảo bố mẹ giảm bớt tiền phụ cấp cho nó để nó đi làm thêm mà bố mẹ thương nó do gầy yếu (Nó cao 1m7 nặng 42kg) nên không chịu, tôi cũng đồng ý do đoán nếu giảm tiền xuống nó sẽ ăn mì tôm chứ không đi làm.
Giờ tôi bất lực không bỏ nó được, mà nói chuyện chỉ làm bản thân buồn rất nhiều.
Có lẽ giờ tôi chỉ biết cố gắng nuôi nó ăn học 4 năm đại học cho hoàn thành nghĩa vụ của người anh thôi, nay cũng ngồi nói với bố mẹ là đừng bắt tôi phải quan tâm nó nữa, bố mẹ cũng đồng ý rồi.
Lên đây tâm sự với mọi người vậy thôi, chứ tôi buồn và bất lực với nó lắm rồi.
Sent from HUAWEI INE-LX2 using vozFApp
Đứa em của tôi tính cách nó khó chịu cực kì. Tôi cũng chịu tính nó nhiều năm nay, mình càng quan tâm nó lại càng vô tâm làm mình buồn chán cực kì.
Bắt đầu từ năm lớp 10 trở đi tính cách nó thay đổi hoàn toàn, trong lớp không chơi với ai và bị gần như cả lớp ghét, chắc được 1-2 đưă chơi chung, học dốt dần từ top 4 đầu vào lớp 10 xuống lớp thứ 3 của trường, hầu như toàn thời gian của nó để chơi game và đọc mấy cái truyện dài tập (hình như tu tiên,..), truyện Trung Quốc.
Rồi dần dà không tiếp xúc với xã hội.
Rồi 3 năm đại học của nó chắc cũng tương tự như hồi cấp 3.
Tôi thấy tính nó nên cố sắp xếp nó ở ktx nhưng xem ra cũng không thay đổi được phần nào. Nhiều lần nó nói chuyện với ae trong họ rất là lãng xẹt, kiểu bố đời, mà do bố mẹ thương, rồi mọi người trong họ cũng biết sơ tính thằng này nên chả nói gì, thấy nó vậy tôi cũng định bảo bố mẹ giảm bớt tiền phụ cấp cho nó để nó đi làm thêm mà bố mẹ thương nó do gầy yếu (Nó cao 1m7 nặng 42kg) nên không chịu, tôi cũng đồng ý do đoán nếu giảm tiền xuống nó sẽ ăn mì tôm chứ không đi làm.
Giờ tôi bất lực không bỏ nó được, mà nói chuyện chỉ làm bản thân buồn rất nhiều.
Có lẽ giờ tôi chỉ biết cố gắng nuôi nó ăn học 4 năm đại học cho hoàn thành nghĩa vụ của người anh thôi, nay cũng ngồi nói với bố mẹ là đừng bắt tôi phải quan tâm nó nữa, bố mẹ cũng đồng ý rồi.
Lên đây tâm sự với mọi người vậy thôi, chứ tôi buồn và bất lực với nó lắm rồi.
Sent from HUAWEI INE-LX2 using vozFApp